Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1289

Nàng cầm cây thước đi đến trước mặt Lục Châu. Lục Châu giang tay ra.
Sau khi đi tới đi lui đo đạc thân hình, nàng cung kính đứng sang một bên chờ lệnh.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ngươi còn đứng đây làm gì?”
“Nô… nô gia hầu hạ… tiền bối.”
“Ra ngoài.”
“A?”
“Nói với Nhiếp Thanh Vân, đừng có làm mấy trò đoán ý lão phu. Ra ngoài.” Lục Châu lãnh đạm nói.
Nữ tử không dám lưu lại, vội vàng gật đầu khom người rời khỏi biệt uyển.
Lục Châu lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm ánh trăng sáng rỡ trên đầu. Hắn luôn cảm thấy mọi chuyện tựa như ảo mộng, không có cảm giác chân thật.
Cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, Lục Châu cảm giác có gì đó không đúng, nhưng không nói được đó là gì.
Hắn trở về giường, khoanh chân ngồi xuống tu hành.
Hô hấp thổ nạp bình thường. Tu hành bình thường.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
“Chẳng lẽ lão phu đang nằm mơ, thực ra vẫn đang ở trong hàn đàm?”
Lục Châu tự nhéo mình một cái. Hừm, đau nha, đây không phải là một giấc mộng.
Tìm tòi mãi không thấy vấn đề, Lục Châu quyết định mặc kệ, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Sáng hôm sau.
Khi mở mắt ra, Lục Châu đã biết vấn đề nằm ở đâu.
“Tốc độ lĩnh hội Thái Huyền chi lực lại càng nhanh hơn trước.”
Hắn lấy Tử Lưu Ly ra, đáng tiếc bảo bối này vẫn còn đang trong tình trạng khôi phục.
Trước đây Tử Lưu Ly hồng cấp cần ba ngày để chứa đầy Thái Huyền chi lực, sau khi lên hợp cấp thì chỉ cần một ngày một đêm là đủ. Nay không có Tử Lưu Ly, Lục Châu cần khoảng ba ngày để khôi phục Thái Huyền chi lực.
Lục Châu thử nghiệm hô hấp thổ nạp, sau nửa canh giờ đã cho ra kết luận, tốc độ tu hành cũng nhanh hơn trước đó một chút.
“Đây chính là vốn liếng của tuổi trẻ?”
Trước đó khi nghịch chuyển về hơn một trăm năm tuổi thọ, trở về giai đoạn khoảng tám trăm tuổi, hắn đã có thể đạt tới trạng thái tu hành tốt nhất. Hiện tại trẻ lại thành thanh niên, việc tu hành nhanh hơn cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng loại cảm giác kỳ lạ kia vẫn tồn tại, cứ như hắn đang thiếu hụt cái gì.
Kỳ quái! Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem.
Tuổi thọ còn lại: 292.000 ngày, tương đương 800 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 600 năm.
Con số này cũng hợp tình hợp lý. Ngoài ra hắn còn có Thanh Thiền Ngọc chứa đựng rất nhiều sinh cơ.
“Hả? Đây là cái gì?”
Lục Châu nhìn thấy trong cột đạo cụ xuất hiện một loại thẻ mới:
[Thẻ Hàng Cách: giá bán 10.000 điểm công đức, dùng một loại lực lượng không thể miêu tả để giảm đi một Mệnh Cách của mục tiêu, duy trì liên tục trong 10 giây.].
Trong cột nhiệm vụ cũng xuất hiện một nhiệm vụ mới:
[Tìm kiếm chân tướng ‘cái giá phải trả khi trẻ lại’, từ bỏ hay chấp hành nhiệm vụ?].
Lục Châu nói: “Lão phu từ bỏ.”
Quyết không nuông chiều ngươi.
Từ sau khi thu phục mười đồ đệ, ngoại trừ nhiệm vụ dạy dỗ, Hệ thống rất ít khi chủ động giao nhiệm vụ cho Lục Châu. Nay hắn đạt được chỗ tốt, tốc độ tu hành lại đề thăng, còn cần tìm chân tướng của việc này để làm gì?
Lục Châu đóng lại giao diện Hệ thống.
Trẻ tuổi thì phải trả cái giá lớn lao gì chứ?
Cốc cốc cốc.
“Tiền bối, đây là y phục của ngài.” Tiếng nữ đệ tử bên ngoài truyền tới.
“Vào đi.”
Nữ đệ tử Vân Sơn cung kính dâng trường bào lên, đặt xuống trước mặt Lục Châu. Lục Châu liếc nàng một cái, nữ đệ tử sợ hãi cúi đầu, vội vàng lui ra ngoài.
Lục Châu thay bộ trường bào mới vào, cực kỳ vừa vặn với thân hình hắn. Kỳ thực kích thước quần áo không quá chênh lệch, chỉ là bộ cũ mặc vào trông rất già, hơn nữa hắn cũng đã mặc nó khá lâu. Bộ trường bào mới vừa vặn có thể làm nổi bật khí chất xuất trần của hắn.
Lục Châu không nán lại Vân Sơn lâu, chỉ chốc lát sau đã rời khỏi biệt uyển.
Nhiếp Thanh Vân nghe nói hắn muốn rời đi bèn tự mình đưa tiễn, thậm chí còn chuẩn bị phi liễn nhưng đều bị Lục Châu cự tuyệt.
Đối với ngoại giới, Lục Châu đã biến mất suốt một tháng.
Một tháng không hề ngắn, nhưng uy danh của Lục Châu đủ lớn nên mọi chuyện vẫn bình an vô sự.
Trong kinh thành, tại sân viện bên ngoài Dưỡng Sinh điện.
“Thất sư huynh, sư phụ đã mất tích một tháng, liệu người có gặp phải chuyện gì hay không?” Hải Loa hỏi Tư Vô Nhai.
“Sư phụ vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, muội không cần lo lắng.”
Giang Ái Kiếm ngồi trên nóc nhà, miệng ngậm cọng cỏ cũng lên tiếng:
“Đám người Bạch Tháp tới đưa tinh hoa Hắc Diệu Thạch xong lại không chịu đi, muốn gặp tận mặt để cảm ơn lão tiền bối. Ngươi định ứng phó thế nào?”
“Bọn hắn mà cũng xứng được gặp sư phụ?” Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Nói cũng phải, hay là để ta đuổi bọn hắn đi…”
“Không cần gấp gáp. Bọn hắn hẳn là có việc, cứ để bọn hắn chờ.”
Sau khi Lục Châu biến mất mười ngày, Bạch Tháp đã cho người mang tinh hoa Hắc Diệu Thạch tới, đồng thời báo rằng có việc gấp muốn trình lên Lục Châu. Tư Vô Nhai vốn có thể đuổi bọn hắn đi, nhưng thấy việc này có vẻ quan trọng nên vẫn để bọn hắn lưu lại.
Vừa nói xong, Thẩm Tất từ phía Tuyên Chính điện đi tới bẩm báo:
“Thất tiên sinh, Bạch Tháp nói rằng sự tình này cực kỳ quan trọng, cần phải thương nghị trực tiếp với Các chủ.”
“Bảo bọn hắn chờ đi.” Tư Vô Nhai nói.
“Trông bọn hắn có vẻ rất gấp, không giống như là cố ý gây chuyện.” Thẩm Tất nói, “Các chủ vẫn chưa trở lại sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận