Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1051

Hắc liên không có tinh lực tính toán với đồ ngốc này. “Trên người ngươi cũng có khí tức Thái Hư… chẳng trách lại có toạ kỵ như vậy.”
“Ông có ý gì?”
“Có lẽ đây chính là duyên phận…”
“Cẩn thận!” Chư Hồng Cộng kinh hô. Hải thú từ bốn phương tám hướng lại kéo tới.
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa bộc phát ra cương phong mạnh mẽ bắn ra bốn phía bức lui toàn bộ hải thú.
“Còn như vậy ông sẽ chết đó!” Chư Hồng Cộng đương nhiên biết đối phương đang tự nghiền ép chính mình.
Hắc liên cao thủ không trả lời hắn mà tập trung quan sát con cự thú kia. Quả nhiên không lâu sau đó nó lại trồi lên khiến nước biển xung quanh dâng lên cao. Đầu của nó lúc này đã đầy lỗ thủng.
Hắc liên cao thủ lao mình xuống dưới, hắc sắc cương khí ngưng tụ vào Tinh Bàn, quang trụ xạ kích bắn tới tấp.
Ầm ầm ầm!
Đầu cự thú vốn đã thủng lỗ chỗ, nay lại bị đánh thành một lỗ hổng lớn. Hắc liên cao thủ nâng tay, một viên dị sắc tinh thạch từ trong cơ thể cự thú bay ra.
“Trái tim sinh mệnh?!” Chư Hồng Cộng kinh ngạc hô.
Nhưng mà… hắc liên cao thủ đột nhiên xoay người ném trái tim sinh mệnh cho hắn: “Đón lấy!”
“A? Tiền bối… ông làm vậy…” Chư Hồng Cộng giơ tay chụp lấy trái tim sinh mệnh, ngơ ngác nói.
“Ta đã không thể quay về…” Hắc liên cao thủ lắc đầu, “Trên người ngươi có khí tức Thái Hư, đi mau đi, sau khi nó chết sẽ hấp dẫn vô số hải thú kéo tới.”
“Ta, ta, ta biết chạy đi đâu chứ! Tiền bối, ông không được chết!” Chư Hồng Cộng cất trái tim sinh mệnh vào ngực, hạ lệnh: “Đương Khang, cứu người!”
Đương Khang mang theo Chư Hồng Cộng lao về phía hắc liên cao thủ.
“Ngu xuẩn!” Hắc liên cao thủ mắng.
Cùng lúc đó hải thú từ bốn phương tám hướng cũng cấp tốc lướt đến. Một chiếc vây cá khổng lồ rẽ nước bơi tới.
“Nghe không hiểu lời ta sao?” Hắc liên cao thủ lại quát to.
“Ngậm miệng!” Chư Hồng Cộng trừng mắt, cương khí toàn thân bộc phát cuốn lấy hắc liên cao thủ kéo về đặt lên lưng Đương Khang.
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Ta mà không cứu thì ông chết chắc! Đi thôi!”
Chư Hồng Cộng điều khiển Đương Khang tức tốc bay về phương xa. Hắc liên cao thủ bị quát một trận nhưng cũng không tức giận, chỉ thở dài nói:
“Ngươi không sợ chết?”
“Sợ! Sợ muốn chết luôn nè! Nhưng sợ thì có tác dụng gì!” Chư Hồng Cộng cứng cỏi nhìn về phía trước.
Đương Khang gào thét một tiếng, thân thể nó lại to lên.
“Hả?” Hắc liên cao thủ kinh ngạc nói, “Con toạ kỵ này thật kỳ lạ.”
Đàn hải thú vẫn truy kích không ngừng. Hắc liên cao thủ vừa vung ra mấy đạo đao cương vừa nói:
“Tiếp tục như vậy không được, toạ kỵ của ngươi không đơn giản, ngươi còn có cơ hội chạy trốn. Cứ chạy theo hướng này, vứt ta lại đây đi.”
Chư Hồng Cộng thản nhiên đáp: “Ta không thích mắc nợ người khác.”
Hắn vung hai tay, Lệ Ngân Quyền Sáo loé lên kim quang đánh bay mấy con hải thú cỡ nhỏ.
Hắc liên cao thủ im lặng một lúc rồi nâng chưởng đánh vào lưng Chư Hồng Cộng.
“Ông làm gì thế?”
Chỉ trong giây lát nguyên khí đã tiến vào kỳ kinh bát mạch Chư Hồng Cộng, chạy loạn trong đan điền khí hải hắn. Chư Hồng Cộng cảm giác được trong cơ thể mình đang phát tiết ra lực lượng như bài sơn đảo hải.
“Dừng lại!” Chư Hồng Cộng kinh ngạc thốt lên.
“Ta đã thiêu đốt khí hải, lực lượng còn lại không được bao nhiêu, có thể cho ngươi cũng không nhiều, nhưng vẫn tốt hơn là lãng phí vào Vô Tận Hải này.”
“Vì sao chứ?” Chư Hồng Cộng không hiểu.
“Vì ngươi đã liều mình cứu ta…” Hắc liên cao thủ đạm mạc nói, “Có thể nhận được bao nhiêu thì phải xem tạo hoá của ngươi.”
Chư Hồng Cộng cảm nhận kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải đang nở rộng ra, tu vi cũng liên tục tăng lên.
Không bao lâu sau, đan điền khí hải của hắc liên cao thủ trở nên khô quắt, quá trình thiêu đốt kết thúc.
“Tạm biệt.” Hắc liên cao thủ vỗ vỗ bả vai Chư Hồng Cộng rồi rã rời buông tay.
Khi thân thể hắn nghiêng đi chuẩn bị rơi vào trong biển, Chư Hồng Cộng lập tức đánh ra mấy đạo cương khí ngăn hắn lại rồi quát lớn: “Đương Khang!”
Đương Khang kêu lên một tiếng, đạp không tăng tốc bay vọt về phía trước rồi biến mất ở chân trời.
Trong Thiên Vũ Viện.
Sau hai ngày lĩnh hội Thiên thư, lực lượng phi phàm đã được bổ sung và đạt tới trạng thái bão hoà.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra, tò mò không biết pháp thân Vạn Lưu Chí Tôn đã hiện ra giá bán chưa.
Quả nhiên trong mục thẻ đạo cụ, giá cả vẫn là một đống dấu chấm hỏi.
Đã đạt tới Thiên Giới Bà Sa rồi mà còn không cho xem giá Vạn Lưu Chí Tôn! Chẳng lẽ chênh lệch giữa hai pháp thân này lớn đến vậy?
“Các chủ!” Mạnh Trường Đông vội vã chạy vào đại điện, trong tay cầm theo trận bố và phù chỉ.
“Có chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
“Bên phía thất tiên sinh xảy ra chuyện rồi!”
Mạnh Trường Đông cấp tốc trải trận bố ra, thiêu đốt phù chỉ. Không bao lâu sau hình ảnh đã hiện lên trước mắt…
Lục Châu nhìn thấy Tư Vô Nhai đang ở trên Không Liễn, Không Liễn không ngừng xuyên toa trong sương mù.
Thấy Lục Châu, Tư Vô Nhai quỳ xuống nói: “Đồ nhi phạm phải sai lầm lớn, cầu sư phụ nghiêm trị!”
“Nói tình huống bên đó trước đi.” Lục Châu nhíu mày.
Minh Thế Nhân lập tức lên tiếng: “Sư phụ, để đồ nhi nói.” Minh Thế Nhân bèn kể lại đầu đuôi sự việc.
Khi nghe nói tới pháp thân Thiên Giới Bà Sa cao năm mươi trượng, Lục Châu nhíu mày nói: “Lục Ly?”
Đám người trên Không Liễn nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau. “Ý của sư phụ là vị hắc liên cao thủ kia tên là Lục Ly?”
Lục Châu gật đầu: “Vi sư và hắn từng có duyên gặp mặt một lần. Theo mô tả của các ngươi thì người này hẳn là Lục Ly. Chỉ là không ngờ hắn thật sự đến Vô Tận Hải.”
“Vì sao hắn lại muốn giết đám hải thú này? Nếu không phải vì hắn kinh động hải thú thì bát sư đệ sẽ không gặp rủi ro.” Minh Thế Nhân vỗ đầu nói, “Phải rồi sư phụ, chuyện của bát sư đệ làm thế nào đây?”
Lục Châu không trả lời Minh Thế Nhân mà hơi khép mắt lại, thi triển nhãn lực thần thông, lam quang xuất hiện quanh mắt.
Trước mắt Lục Châu hiện ra cảnh tượng Đương Khang cõng hai người trên lưng đang lao vùn vụt trên Vô Tận Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận