Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2116: Nhóm nhân loại đầu tiên

Huyền Dặc đế quân và Lam Hi Hoà trợn trừng mắt, đây không phải là không tin, mà là quá kinh hãi!
“Chúng ta từng chứng kiến bộ dáng nguyên thuỷ nhất của nhân loại, cũng chứng kiến nền văn minh huy hoàng bắt đầu như thế nào.” Âu Dương Huấn Sinh nói.
Huyền Dặc đế quân thỉnh giáo hỏi: “Năm tháng lâu dài như vậy mà ngài vẫn còn sống tới bây giờ, đây chẳng phải là vĩnh sinh sao?”
Âu Dương Huấn Sinh lắc đầu đáp: “Thời gian trôi qua, chúng ta đều có thể cảm nhận được sinh mệnh mình đã đi tới hồi cuối. Sau này ngươi sẽ hiểu được thôi.
Ý là, chờ khi ngươi sắp chết tự khắc sẽ cảm nhận được.
Âu Dương Huấn Sinh tiếp tục nói: “Thời kỳ thượng cổ, nhân loại và hung thú không khác gì nhau, có rất nhiều người nửa người nửa thú có tuổi thọ vô cùng dài. Về sau vạn vật hấp thu dinh dưỡng và lực lượng trong thiên địa, trở nên cường đại hơn, thế là hệ thống tu hành bắt đầu xuất hiện.”
Huyền Dặc đế quân kinh ngạc hỏi: “Ngài và lão sư đều là nhóm người được sinh ra đầu tiên, như vậy nền văn minh này chẳng phải do các ngài sáng tạo ra sao?”
Lục Châu đáp lời: “Lão phu không có vĩ đại như vậy, chẳng qua là sống lâu mà thôi. Nhân loại được khai hoá, trí tuệ nâng cao mới dần dần khác biệt với hung thú. Từ đó về sau, nhân loại tự sáng tạo ra văn tự, hình vẽ, cách thức giao lưu…”
Âu Dương Huấn Sinh gật đầu cười ha hả: “Không thể không nói đám tiên hiền đều rất có trí tuệ, cách thức tu hành ban đầu rất dã man và hỗn loạn, cường giả vi tôn, kẻ yếu trở thành thức ăn. Vì muốn bản thân trở nên cường đại hơn nên nhân loại không ngừng tạo ra các loại tu hành khác nhau, tựa như Lục huynh ấy, cả đời chỉ biết có tu hành. Từ đó về sau, trăm đạo tu hành mới xuất hiện, bắt đầu phân tranh.”
Trong lòng Huyền Dặc đế quân tán thưởng không thôi.
“Trước đó chúng ta đều không có tên tuổi gì. Về sau lẫn vào đám người, không thể không tự đặt tên. Ta và Lục huynh đều từng sử dụng rất nhiều cái họ khác nhau. Lục huynh từng sở dụng họ Cơ đầu tiên, sau đó đổi tới đổi lui, họ Lục là họ cuối cùng. Trước khi có họ tên, chúng ta đều gọi Lục huynh là Đế.”
“Đế?”
“Đế là thiên, cũng là thần. Lục huynh trước kia chính là vị thần tối cường nhất thế gian.” Âu Dương Huấn Sinh nói.
Huyền Dặc đế quân càng thêm hiếu kỳ: “Lão sư ta cường đại như vậy, vì sao tu vi của ngài lại…”
Đại ý chính là, lão sư là Đế cường đại nhất, vì sao ngài chỉ là đạo thánh chớ?
Âu Dương Huấn Sinh thở dài đáp: “Bởi vì… ta già rồi. Khi sinh mệnh đi tới điểm cuối, tu vi sẽ không ngừng hạ xuống.”
“Nhưng Giải Tấn An chưa già yếu.” Lục Châu nói.
Âu Dương Huấn Sinh gật đầu: “Tu vi hắn hạ xuống không phải vì già yếu mà là vì để tìm tới ngươi, một mình hắn lẻn vào vực sâu, bị lực lượng dưới vực sâu phản phệ.”
Lục Châu nhíu mày, trong đầu nhớ lại cảnh Giải Tấn An đưa cho mình Đại Di Thiên Đại và Câu Trần Chi Tâm.
Chẳng trách hắn lại có được đồ vật của lão phu.
Âu Dương Huấn Sinh mỉm cười nói: “Thế gian không ai biết chúng ta đã sống bao lâu, tên họ có thể sửa đổi, khi thiên địa thay đổi, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu.”
Nói đến đây, hắn lại thở dài một tiếng. “Mãi cho đến khi Thái Hư bị đẩy lên trời, mọi thứ đều thay đổi.”
Huyền Dặc đế quân hỏi: “Ngài và lão sư vẫn luôn truy tìm đáp án trong thiên địa, rốt cuộc đã tìm được chưa?”
“Việc này ngươi phải hỏi Lục huynh. Trên đời này không ai rõ ràng thiên địa ràng buộc hơn hắn.”
Huyền Dặc đế quân lập tức nhìn về phía Lục Châu. Ngay cả Lam Hi Hoà cũng bị đề tài này hấp dẫn, yên lặng lắng nghe.
Lục Châu nhìn lướt qua ba người, đạm nhiên nói: “Thiên Khải Chi Trụ vì sao lại thăng thiên? Là do ai tạo ra?”
Ba người lắc đầu.
“Thế gian vạn vật đều có sinh mệnh, đại địa cũng không ngoại lệ. Các ngươi có biết Thất Lạc Chi Quốc của Bạch Đế không?”
Huyền Dặc đế quân đáp: “Việc này ta biết, ta còn từng đi tới nơi đó tâm sự với Bạch Đế. Đúng là mảnh đất tuyệt hảo để tu hành.”
“Thất Lạc Chi Quốc là do Chấp Minh biến thành.” Lục Châu nói.
Ba người lộ vẻ kinh ngạc. “Ý của ngài là đại địa này cũng do một loại quái vật khổng lồ nào đó biến thành?”
Đáp án này khiến người ta giật mình, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thấy cũng rất có lý.
Lục Châu tiếp tục nói: “Tu hành giả trên thế gian gọi lão phu là Đế, ngươi có biết Đế là ý gì không?”
Huyền Dặc đế quân lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Đế là bản ý của thiên địa, là một loại tín ngưỡng của vô số nhân loại đối với sinh mạng. Nhất hoa nhất giới, nhất diệp nhất bồ đề.”
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, từng tiếng vang dội từ phía chân trời truyền tới phá vỡ sự yên tĩnh trong đạo trường.
Âu Dương Huấn Sinh nhíu mày nhìn ra bên ngoài: “Không biết là Thiên Khải Chi Trụ ở đâu lại sắp sập.”
Huyền Dặc đế quân buồn bã nói: “Sớm không sập muộn không sập, lại nhè ngay lúc này mà sập. Âu Dương tiên sinh, ngài tiếp tục nói đi.”
Âu Dương Huấn Sinh lắc đầu đáp: “Lần sau đi.”
Lục Châu nhìn ra ngoài đạo trường, nghi hoặc nói: “Minh Tâm rốt cuộc đang làm cái gì?”
“E là có mình hắn hiểu được thôi.”
Một tên Huyền Giáp Vệ xuất hiện bên ngoài đạo trường nói: “Khởi bẩm đế quân, Thiên Khải Chi Trụ Bình Đán, đối ứng với Hi Hòa điện đã hoàn toàn sụp đổ.”
Lam Hi Hoà giật mình đứng phắt dậy. “Ngươi nói cái gì?”
“Thiên Khải Chi Trụ ở Bình Đán đã sụp đổ!”
Lam Hi Hoà lảo đảo đứng không vững. Âu Dương Huấn Sinh thở dài một tiếng não nề: “Có lẽ thiên địa sắp nghênh đón thời đại mới rồi, thánh nữ đừng quá lo lắng làm gì.”
Huyền Dặc đế quân nói: “Biết là vậy nhưng ta cũng cảm thấy khó lòng tiếp nhận, e là rất nhanh thôi sẽ đến phiên Huyền Dặc điện của ta.”
Thiên Khải Chi Trụ càng sụp đổ nhiều thì thời gian còn lại của nhân loại càng ít đi.
Lam Hi Hoà hốt hoảng nói: “Âu Dương tiên sinh, đại đế quân, Lục… tiền bối, ta xin cáo lui trước.”
“Đi đi, tranh thủ giúp Chư Hồng Cộng lĩnh ngộ đại đạo.” Âu Dương Huấn Sinh nói.
Lam Hi Hoà gật đầu rồi rời khỏi Huyền Dặc điện.
Huyền Dặc đế quân lại nói: “Vậy chúng ta tiếp tục chủ đề ban nãy?”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu phải đến Chiên Mông và Đan Át một chuyến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận