Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 626

Phanh phanh phanh!
Từng đạo cương khí không ngừng giao thoa trên bầu trời. Từng chiêu thức của Diệp Thiên Tâm đều vô cùng chuyên chú đến cực hạn.
Nhưng nàng lại đang phải đối mặt với Lưu Qua cầm siêu thiên giai Lăng Hư trong tay, lại thêm một thống soái bát diệp Tô Thánh có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Muốn chiến thắng còn khó hơn lên trời.
Đảo mắt đã một canh giờ trôi qua, cuộc chiến cũng đến giai đoạn nước rút.
Lúc này, Tô Thánh thấy năng lượng màu lam quanh thân Lục Châu đã gần biến mất hết.
“Bệ hạ! Cương khí hộ thể của Cơ lão ma đã sắp biến mất, để mình thần đối phó với nàng ta!” Tô Thánh nói.
“Được.” Lưu Qua cũng đã nhìn ra điều này, cơ hội của hắn đã đến.
Tô Thánh cắn đầu ngón tay, máu tươi chảy lên lá bùa trên tay hắn. Ấn phù lóng lánh kim quang lập tức nhuộm đỏ màu máu.
“Nha đầu, Tô mỗ có thể trở thành một trong bát đại thống lĩnh, không phải chỉ có hư danh đâu!”
Ấn phù đỏ rực bay đầy trời biến thành một con cự long đánh về phía Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm vung Đa Tình Hoàn lên, Bích Hải Triều Sinh Quyết càn quét về phía cự long như rồng bơi trên mặt biển.
Độ kịch liệt lập tức dâng cao mấy lần.
Sắc mặt Lưu Qua hờ hững, đường vân màu đỏ trên thân Lăng Hư toát ra quang mang chói mắt. Lưu Qua đạp không bay về phía Lục Châu.
“Không được!”
“Ngăn lại!”
“Đó là Phù Ấn Kim Long, đại thần thông bát diệp! Nha đầu hơi chủ quan rồi!” Tả Ngọc Thư gấp đến mức giậm chân.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đồng loạt rời khỏi tầng bình chướng bảo hộ, bay thẳng về phía Lưu Qua.
Lưu Qua dường như đã sớm đoán được, tay trái đánh ra mấy đạo chưởng ấn ngăn đám trưởng lão lại, đồng thời tay phải nắm chặt Lăng Hư kiếm chém xuống!
Trong mắt Lưu Qua dấy lên một ngọn lửa, lạnh lùng nói: “Cơ huynh, lên đường đi !”
Đúng lúc này, Diệp Thiên Tâm thi triển đại thần thông chớp nhoáng lao tới, đánh ra một chưởng vào Lăng Hư kiếm. Ầm!
“Hả?” Lưu Qua nhướng mày.
Một chưởng này khiến Lăng Hư kiếm bị chệch hướng, mà cái giá Diệp Thiên Tâm phải trả chính là Phù Ấn Kim Long đã đến sát ngay sau lưng nàng.
Ầm!
Phù Ấn Kim Long đánh thẳng vào lưng Diệp Thiên Tâm.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, tốc độ quá nhanh.
Phốc !
Diệp Thiên Tâm phun ra một ngụm máu tươi.
“Lục sư muội!”
“Lục sư tỷ!”
Cho dù nàng là bát diệp nhưng có thể chống đỡ được tới lúc này đã là hiếm thấy.
Nàng đã tận lực rồi!
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn thân ảnh bạch y nhuốm đầy máu đỏ đang dần dần rơi xuống.
Hai mắt Diệp Thiên Tâm vẫn nhìn chằm chằm về phía Lục Châu. Trong khoảnh khắc, não hải Diệp Thiên Tâm nhớ lại ngàn vạn cảnh tượng thuở thiếu thời.
Nàng nhớ lại thời niên thiếu lên núi học nghệ, nhớ lại cảnh tượng các sư huynh muội cùng nhau vui đùa, nhớ lại sự bất đắc dĩ khi phải rời khỏi Ma Thiên Các, cũng nhớ tới cảm giác phẫn nộ và tuyệt vọng khi bị sư phụ phế bỏ tu vi.
Nàng từng tự hỏi chính mình vô số lần, có hối hận không?
Cho dù là thời điểm nào, đáp án của Diệp Thiên Tâm vẫn kiên định như trước: không hối hận.
Mọi chuyện đều có nhân quả, vạn vật đều phải luân hồi. Nghiệt do nàng gây ra, nàng phải tự mình trả.
Diệp Thiên Tâm nở nụ cười hài lòng. Tất cả đều đã kết thúc.
Tô Thánh một kích thành công, hả hê quát lớn: “Không biết tự lượng sức!”
Lưu Qua bị Diệp Thiên Tâm đánh một chưởng, Lăng Hư kiếm chệch đi đâm vào vị trí bên trái cách Lục Châu một mét.
Đúng lúc này, một đoá lam liên đột nhiên nở rộ!
Lấy Lục Châu làm trung tâm, lam liên bành trướng đến cực đại, năng lượng khổng lồ càn quét tứ phía!
Liên diệp mở ra, Lưu Qua đứng giữa lập tức bị đánh bay không có chút lực hoàn thủ nào.
Dư uy không ngừng lại mà tiếp tục phát tán, năng lượng lam liên cũng đánh mạnh vào người Tô Thánh.
Tô Thánh và Lưu Qua như diều đứt dây bay ra phương xa, miệng phun tiên huyết.
Cũng chính lúc này, Lục Châu đang ngồi xếp bằng bên trong lam liên… đột nhiên mở mắt.
Một khắc này, đôi mắt hắn ngập tràn tinh thần như vì sao rạng rỡ trong bầu trời đêm.
Rốt cuộc lực lượng phi phàm của Nhân Tự Quyển và Địa Tự Quyển đã thành công dung hợp, tuy lực lượng phi phàm Nhân Tự Quyển đã tiêu hao gần hết nhưng lực lượng phi phàm Địa Tự Quyển lại tràn đầy trong cơ thể.
Lục Châu bế quan thành công, chính thức xuất quan.
Chỉ là cảnh tượng trước mắt làm hắn cảm thấy nghi hoặc. Ánh mắt Lục Châu vừa vặn nhìn xuống thân ảnh bạch y nhuốm máu đang rơi xuống. Chân mày hắn nhíu lại, ngờ vực nói: “Nghiệt đồ?”
Khoé mắt Lục Châu cũng nhìn thấy Lưu Qua và Tô Thánh đang bay ngược ra ngoài.
“Hả? Tại sao các ngươi lại bị thương?”
Lưu Qua và Tô Thánh bị chấn bay.
Lục Châu chậm rãi lăng không đứng dậy, ánh mắt quét nhìn bốn phía.
Lam liên dưới chân hắn dần dần biến mất.
Lục Châu nhìn thấy bốn vị trưởng lão, cũng thấy các đồ đệ, thấy đám nữ đệ tử quỳ ở quảng trường trước đại diện Ma Thiên Các.
Diệp Thiên Tâm rơi xuống va vào tầng bình chướng, bình chướng Kim Đình Sơn bóng loáng như pha lê, thân thể nàng theo đó trượt xuống tới vách núi. Bộ bạch y lúc này đã bị nhuộm đỏ.
Lục Châu nhướng mày, trong não hải lập tức hiện ra từng tràng cảnh trước đó… Tất cả mọi chuyện vừa phát sinh tựa như một cuộn phim chiếu lại một lần trong não hắn.
Cho dù tuổi tác đã cao, tính tình trầm ổn nhưng lúc này Lục Châu cũng phải giận tím mặt.
Lục Châu lao vụt xuống, bàn tay nhấc lên đánh về phía Diệp Thiên Tâm một chưởng Ma Đà Thủ Ấn.
Diệp Thiên Tâm vẫn đang trượt xuống núi, đôi mắt mông lung nhìn về phía thủ ấn… Cảnh tượng này sao mà quen thuộc.
Ngày xưa trong trận chiến ở Thanh Dương Sơn, sư phụ cũng đã dùng chiêu này để bắt nàng lại, phế bỏ tu vi của nàng.
Chỉ khác là, lần này Ma Đà Thủ Ấn lại nâng nàng lên, trôi nổi giữa không trung.
Lục Châu cảm nhận được sinh mệnh Diệp Thiên Tâm đang trôi đi nhanh chóng. Diệp Thiên Tâm gian nan ngẩng đầu, nhẹ giọng thì thầm: “Sư phụ…”
“Không hối hận?” Lục Châu rốt cuộc mở miệng.
“Dùng mệnh báo ân… từ trước đến nay… không hề hối hận.” Diệp Thiên Tâm run rẩy đáp.
Lục Châu lắc đầu nói: “Bản toạ trục xuất ngươi khỏi sư môn, ngươi không hận?”
“Không hận.” Sinh cơ của nàng tiếp tục trôi qua. Chỉ trong chốc lát mái tóc đen đã biến thành trắng toát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận