Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1585

Ngay lập tức, thân ảnh Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung loé lên xuất hiện trên nóc nhà.
“Triệu Dục?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
“Ta có chuyện quan trọng muốn cầu kiến lão tiên sinh, mong hai vị dàn xếp.” Triệu Dục có chút nóng nảy nói.
“Gia sư đang tu hành, kiêng kỵ nhất là có người quấy rầy, ngươi không biết sao?” Vu Chính Hải nói.
Triệu Dục dập đầu xuống đất.
Ầm!
Hắn không sử dụng nguyên khí hay cương khí, vừa dập đầu vừa kích động nói:
“Huyết Nhân Tham và Tuyết Liên bị mất rồi, ta rất muốn cứu mẫu thân nhưng lại không biết biện pháp nào khác, chỉ có thể cầu xin lão tiên sinh!”
Vu Chính Hải nói:
“Ngươi biết rõ đó là vật cứu mạng, còn dám đưa cho người khác? Thứ nên cho đều đã cho ngươi, ngươi muốn nhiều hơn cũng không có khả năng. Nếu ai cũng giống như ngươi, Ma Thiên Các có bao nhiêu Huyết Nhân Tham cũng không đủ để cho. Chúng ta không phải thiện đường, ngươi đi đi.”
Ầm.
Ầm.
Triệu Dục lại dập đầu hai cái.
Vu Chính Hải không khỏi nhíu mày. Dù gì cũng xuất thân hoàng tộc, không ngờ hắn lại có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy.
“Vì sao mất?” Một đạo thân ảnh xuất hiện sau lưng Triệu Dục.
Triệu Dục quay đầu, thấy người đến là Minh Thế Nhân, lập tức kể lại sự tình.
Minh Thế Nhân nói: “Tên họ Tây này đúng là biết diễn.”
“Tây tướng quân diễn?” Triệu Dục kinh ngạc nói.
“Ngươi bị ngốc thật hay là giả ngốc?” Minh Thế Nhân chợt cảm thấy buồn cười, “Tây Khất Thuật ít nhất là hai Mệnh Quan trở lên, muốn trộm đồ từ trong tay hắn vậy tên trộm kia phải lợi hại đến mức nào? Lợi hại như vậy còn đi làm trộm làm gì?”
Triệu Dục nói: “Không thể nào! Tây tướng quân đối xử với ta rất tốt, tuyệt đối sẽ không như vậy.”
“Người trẻ tuổi.” Minh Thế Nhân nói, “Bây giờ ngươi gọi hắn đến, xem hắn có dám đến không?”
Nghe đến đây, Triệu Dục quay lại, dập đầu với Minh Thế Nhân: “Minh huynh, xem như ta cầu ngươi.”
“Dưới đầu gối nam nhi là vàng. Ngươi làm như vậy sẽ chỉ khiến ta thêm xem thường ngươi.” Minh Thế Nhân không hề bị lay động.
“Ta…” Triệu Dục đứng dậy, xoắn xuýt nói, “Ta không còn lựa chọn nào khác.”
Minh Thế Nhân nói: “Đừng nói ta không giúp ngươi. Gọi Tây Khất Thuật đến đây.”
“Tây tướng quân đi tìm Huyết Nhân Tham, trong lúc nhất thời không thể trở về.” Triệu Dục lắc đầu nói.
Minh Thế Nhân phóng tới xách cổ áo Triệu Dục lên, trừng mắt gằn giọng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là nghe lời đề nghị của ta, nếu không… không ai giúp được ngươi đâu.”
Triệu Dục bị ánh mắt của Minh Thế Nhân doạ sợ.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Minh Thế Nhân đã có thù với hắn. Hắn không rõ vì sao, cũng từng tán gẫu mấy lần, hắn cho đó là hiểu lầm.
Nhưng hành động này của Minh Thế Nhân khiến Triệu Dục có hơi sợ hãi.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau.
Bọn hắn hiểu rất rõ tính tình lão tứ, sẽ không dễ dàng tức giận, rất giỏi kiểm soát tâm tình của bản thân, từ trước đến nay khi làm việc đều rất có chừng mực.
Nhưng Minh Thế Nhân hiện tại cứ như biến thành người khác.
“Không được càn rỡ.” Trong phòng bỗng truyền ra thanh âm trầm thấp.
Minh Thế Nhân giật mình buông tay, nhận ra mình đã mất khống chế. Triệu Dục rơi xuống đất.
Két !
Lục Châu chắp tay đi ra.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Đồ nhi thất thố, mong sư phụ thứ tội.”
Lục Châu nhìn thoáng qua Minh Thế Nhân rồi nhìn vầng trán đẫm máu của Triệu Dục, mở miệng nói:
“Huyết Nhân Tham và Tuyết Liên trân quý vô cùng, sao ngươi lại giao cho người khác?”
Triệu Dục ảo não nói:
“Nếu ta biết sẽ phát sinh loại chuyện này, có đánh chết ta cũng không giao cho hắn. Đúng là chuyện gì mình không muốn thì lại cứ đến, lần trước cũng hệt như vậy.”
“Lần trước?”
Ngã ở cùng một chỗ không chỉ một lần, không ngu thì cũng ngốc.
Minh Thế Nhân im lặng xoay người, lười nhác nhìn hắn.
“Cũng là dược liệu…” Triệu Dục nói.
Lục Châu khẽ gật đầu: “Hai việc. Một, gọi tên họ Tây đến gặp lão phu. Hai, mang lão phu đi gặp mẫu thân ngươi.”
Triệu Dục nghe vậy, vui mừng quá đỗi, lập tức dập đầu phanh phanh phanh liên tục ba cái với Lục Châu. Hắn hoàn toàn không để ý tới đau đớn trên người, vui mừng nói: “Mời lão tiên sinh đi bên này.”
Được Triệu Dục dẫn đường, mọi người đi vào một toà viện lạc u tĩnh độc đáo.
Lục Châu thoáng dừng chân trước mái vòm trước cổng viện, khẽ nói: “Mùi dược liệu rất nặng.”
“Mẫu thân ta quanh năm sống nhờ dược liệu, mấy năm nay bệnh tình nặng thêm, trong viện đã chuẩn bị rất nhiều dược liệu.” Triệu Dục giải thích.
Minh Thế Nhân liếc hắn một cái: “Ngươi đúng là có hiếu.”
Mọi người đi vào trong sân viện, mấy nha hoàn ra ra vào vào tấp nập.
Triệu Dục lệnh cho người truyền tin cho Tây Khất Thuật rồi cùng Lục Châu tiến vào gian phòng bên trong.
Cùng lúc đó.
Nhận được tin tức, Tây Khất Thuật uống một ngụm rượu vào bụng, sảng khoái nói:
“Bảo vật của tiểu tử này thật mạnh, sau khi ăn xong tinh khí thần dâng cao vô cùng, đến bây giờ vẫn không giảm đi chút nào, tu vi được đề thăng không ít.”
Ngồi cạnh Tây Khất Thuật là huynh đệ Huyền Cao của hắn. “Đây là thứ đại ca xứng đáng được nhận. Nhưng hiếu tử kia bảo ca đến gặp hắn, ca định làm như thế nào?”
“Hắn bảo lão tử trở về thì lão tử phải trở về sao?” Tây Khất Thuật xem thường nói.
Hai người bật cười ha hả.
“Đại ca, hay là để đệ đi thay ca một chuyến, nghe nói trong tay hắn còn có một phần Hoả Liên.”
Tây Khất Thuật gật đầu nói: “Đi đi. Nhưng hắn dù sao cũng là vương gia do chính tay Tần Đế sắc phong, đừng có làm quá mức.”
“Yên tâm đi.”
Thân ảnh Huyền Cao loé lên bay về phía Triệu phủ.
Trong gian phòng.
Lục Châu nhìn phụ nhân hai mắt nhắm nghiền nằm im trên giường, vươn hai ngón tay tới bắt mạch.
Lực lượng Thiên Tướng chạy một vòng trong kỳ kinh bát mạch phụ nhân. Sau đó Lục Châu thu tay lại nhìn về phía Triệu Dục:
“Ngươi chắc chắn đám dược liệu kia đều là để cứu người?”
Triệu Dục gật đầu nói: “Lão tiên sinh, dược liệu kia có vấn đề sao?”
Lục Châu không nói gì mà lấy Thái Hư Kính ra, đồng thời sử dụng Thẻ Ẩn Tàng, kim quang ẩn chứa lực lượng Thiên Tướng chiếu rọi vào người phụ nhân.
Triệu Dục nhìn thấy trên người mẫu thân mình từ từ toát ra một đoàn hắc khí, hai mắt lập tức trừng lớn:
“Đây… sao có thể?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận