Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1205

Đàn hung thú lập tức trở nên điên cuồng, không ngừng cắn xé, nhai nuốt nhân loại trong thành. Máu tươi tuôn như suối, từng mảnh thi thể rụng rơi xuống đất chẳng khác gì luyện ngục nhân gian.
Có rất nhiều người già yếu tàn tật không cách nào chạy trốn, chỉ biết tuyệt vọng ngồi bệt dưới đất.
Một lão nhân ôm đứa cháu nhỏ trong lòng, bật khóc nức nở.
"Gia gia... đó là cái gì?"
"Đừng nhìn, đừng nhìn... đừng nhìn..." Lão nhân bịt mắt cháu lại, đầu cúi gằm, chờ đợi tử vong kéo đến.
"Gia gia, người mau nhìn kìa !" Đứa nhỏ kiên trì đẩy bàn tay gia gia ra, chỉ vào không trung.
Gia gia nó rốt cuộc ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời, một đạo tàn ảnh lấp loé bay tới nhanh như lưu tinh. Một giây trước còn ở chân trời xa xôi, một giây sau đã xuất hiện giữa trung tâm thành trì. Sau lưng thân ảnh kia là một toà pháp thân khổng lồ.
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa cao một trăm lẻ năm trượng.
Âm thanh đặc thù thu hút toàn bộ tu hành giả và phàm nhân trong thành ngẩng đầu nhìn lên.
"Đại năng Thiên Giới Bà Sa!!"
Trong tay vị đại năng còn nắm một người đang thoi thóp.
Lúc này Sử Ưu Nhiên rốt cuộc cũng mở mắt nhìn về phía bầy hung thú, rồi lắc đầu nói:
"Nếu ngươi không diệt Mệnh Cách của ta thì đã tốt rồi. Bây giờ chỉ có một mình ngươi… không kịp."
Lục Châu chậm rãi bay lên cao, đến vị trí ngang phần đầu pháp thân mới dừng lại, thản nhiên nói: “Vậy sao?”
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ếch ngồi đáy giếng. Trước khi chết, lão phu cho ngươi được mở rộng tầm mắt."
Lục Châu nhấc tay, Tinh Bàn lập tức xuất hiện ở trước mặt.
"Dùng lực lượng Mệnh Cách?"
Ngay khi Sử Ưu Nhiên vừa định cười hắn một phen, rằng lực lượng Mệnh Cách cũng có hạn, thì kim sắc Tinh Bàn từ từ chuyển động. Mười hai khu vực Mệnh Cách đồng thời sáng lên.
Vô hạn lực lượng Mệnh Cách bắn ra.
Vù vù vù...
Cương ấn quang trụ bắn ra đầy trời không ngừng xuyên thủng đám hung thú phi cầm. Vài con diều hâu nhỏ yếu cũng bị Lục Châu dùng lực lượng Mệnh Cách oanh đến tan thành tro bụi.
Càn quét, hoàn toàn càn quét!
Tinh thần mọi người lập tức đại chấn, các tu hành giả từ từ bay lên không trung, nước mắt ướt nhoè mi, kích động thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ này.
Bọn hắn được cứu rồi!
Tất cả mọi người ở đây, không ai là không kính sợ và cảm kích vị đại năng kia.
Đàn hung thú hung mãnh lúc này đã bị hỏa lực kinh người phản công, rơi rụng từng mảng, chỉ trong khoảnh khắc đã chết đi mấy trăm con.
"Vì sao lực lượng Mệnh Cách của ngươi có thể dùng mãi không hết..." Toàn thân Sử Ưu Nhiên run rẩy.
Lục Châu không để ý đến hắn mà tiếp tục nhìn về phía trước.
Đúng lúc này, một tu hành giả đứng cách Lục Châu không xa bỗng đánh bạo nói: "Tiền bối! Bồ Di, giết Bồ Di..."
Lục Châu quay đầu lại nhìn hắn: "Bồ Di?"
"Là con Thú Vương chỉ huy thú triều lần này, nó ở đằng kia... A? rõ ràng vừa nãy nó đứng ở đằng kia chỉ huy đàn hung thú mà, sao bây giờ lại biến mất rồi?" Tu hành giả kia lo lắng nói.
"Ngươi chắc chứ?"
"Ta chắc chắn!" Tu hành giả gật mạnh đầu.
"Được."
Lục Châu thong dong bình tĩnh nhìn về phía đàn hung thú.
Dưới lực lượng Mệnh Cách khổng lồ, đàn hung thú sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Lục Châu nói: "Báo cho tất cả mọi người, nơi này đã an toàn."
"Vâng." Tu hành giả kia kích động đến chảy nước mắt.
Hư ảnh lóe lên, Lục Châu mang theo Thiên Giới Bà Sa bay vào giữa đàn hung thú, tiếp tục bắn phá.
"Đại năng vừa nói chuyện với ta... ta cảm động quá!" Tu hành giả kia lâng lâng hạnh phúc.
"Đại năng có bao nhiêu Mệnh Cách vậy?... Ta không thấy rõ."
"Dù sao thì cũng rất nhiều."
Dân chúng sống sót trong Sơn Nam thành tụ tập lại cùng một chỗ, không ngừng dập đầu quỳ bái về phía pháp thân Thiên Giới Bà Sa.
Lục Châu một đường truy kích, đám hung thú còn lại bị hắn vung tay chém giết, điểm công đức ào ào nhảy lên.
Tuy rằng có hơn phân nửa số hung thú không cung cấp điểm công đức nhưng phần còn lại cũng thu được không ít điểm khiến hắn hài lòng.
Lục Châu thuận tay lấy đi sáu viên Mệnh Cách Chi Tâm sơ cấp, tương đương với 36.000 điểm công đức, sau đó lại thêm năm vạn người lễ bái, thu được gần 50.000 điểm.
Đám hung thú rất thông minh, chạy trốn về nhiều hướng khác nhau, nhưng đáng tiếc Lục Châu không cho chúng nó cơ hội, không ngừng thi triển đại thần thông thuật na di tới lui quét ngang toàn trường.
Lục Châu nhìn lại thời gian, chỉ còn năm phút.
"Bồ Di?"
Lục Châu cấp tốc tìm kiếm thân ảnh Bồ Di, nhưng tìm cả phút vẫn không thấy nó đâu.
"Ngươi muốn tìm Thú Vương?" Sử Ưu Nhiên nở nụ cười, "Ngươi tìm không được đâu..."
Hắn đã từ bỏ, quyết định chịu chết.
Lục Châu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Lão phu vốn định giữ mạng ngươi lại, nhưng ngươi đã nói vậy thì thôi đi."
“Chờ đã!”
Chờ không được nữa. Thời gian của Lục Châu càng lúc càng ngắn, vung tay ném Sử Ưu Nhiên lên không trung.
Hư ảnh lóe lên, Lục Châu xuất hiện phía trên Sử Ưu Nhiên, lòng bàn tay hướng xuống, ông.
Một toà kim sắc Tinh Bàn đường kính mấy ngàn trượng xuất hiện, bao trùm toàn bộ khu vực đông nam.
Lực lượng Mệnh Cách!
Phanh phanh phanh phanh...
Trong khoảnh khắc Sử Ưu Nhiên chẳng khác gì một tấm bia bị lực lượng Mệnh Cách đâm xuyên cơ thể, rơi xuống mặt đất. Lúc sắp chết, hắn cố gắng giương mắt nhìn lên bầu trời, thấy được ngàn vạn cương ấn quang trụ chói loà cả thiên không… Sử Ưu Nhiên đột nhiên cảm thấy, mình chết như vậy cũng đáng.
Nhìn đến cảnh tượng hoa lệ hùng vĩ nhất đời này, trong phạm vi ngàn mét đều là cương ấn quang trụ, hắn hiểu được vì sao Lục Châu làm như thế.
Bồ Di đương nhiên không còn chỗ trốn.
Quả nhiên Bồ Di từ trong lòng đất nhảy ra, hoảng sợ chạy trốn.
Sử Ưu Nhiên nghiêng đầu, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Bồ Di, khẽ than một tiếng rồi tâm phục khẩu phục nhắm mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận