Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1651

Vu Chính Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu hắn lại dám áp sát thì ngươi đánh một chiêu quét ngang, theo quán tính biến chiêu hắn sẽ không kịp ứng phó! Hầy, quá chậm rồi!”
Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày: “Hắn thi triển đao cương, ngươi tránh đi nửa thước rồi dùng kiếm đâm tới là được, vì cái gì phải ngạnh kháng?”
Đám người nghe mà cạn lời.
Lục Châu cũng hết biết nói gì, cảm giác như trong công viên trên Địa Cầu có hai lão già đang chơi cờ, mà đứng bên cạnh bọn hắn là hai kỳ thủ kiện tướng đang không ngừng chỉ đạo!
Mùi thuốc súng càng lúc càng nồng. Tiểu Diên Nhi che lỗ tai lại, lầm bầm nói: “Lại nữa rồi.”
Tiểu Chu và Tiểu Ngũ bị chỉ huy đến mức tâm thần đại loạn. Bọn hắn không lĩnh ngộ kiếm đạo và đao pháp sâu như Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung, đương nhiên bắt chước làm theo sẽ không tạo thành hiệu quả như ý.
Hai người đang luận bàn rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, ăn ý dừng lại giữa không trung.
“Ngươi đến mà đánh!” Tiểu Chu thở hồng hộc nói.
Tiểu Ngũ cũng vươn tay làm tư thế mời.
Các ngươi nhiều đạo lý quá, thôi tự lên đánh luôn đi!
Nguyên Lang thấy vậy bèn quát: “Không được vô lễ.”
Tiểu Chu Tiểu Ngũ cúi đầu.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã sinh lòng hiếu thắng, nào còn quan tâm đến hai hậu sinh vãn bối có lễ phép hay không. Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Vu Chính Hải nói: “Nhị sư đệ, mời.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Đại sư huynh, mời.”
Hư ảnh loé lên, hai người xuất hiện trên bầu trời, bắt đầu giao chiến.
Nguyên Lang há hốc mồm, lo lắng hỏi: “Lão tiên sinh, ngài… ngài không ngăn cản sao?”
Lục Châu liếc nhìn hai tên đồ đệ rồi nói: “Kệ bọn hắn. Dẫn đường đi.”
Đạo trường vốn là nơi tu luyện luận bàn, chỉ cần không chém giết lẫn nhau thì cần gì phải ngăn cản?
“Vâng.” Nguyên Lang dẫn đoàn người Ma Thiên Các bay về phía biệt uyển.
Đám đệ tử Tần gia bị bắt rời đi đều len lén xuất hiện trên vân đài, tò mò nhìn về phía hai người lạ mặt trên không trung. Tiểu Chu và Tiểu Ngũ cũng đáp xuống nhập bọn với bọn hắn.
Vu Chính Hải lật tay, Bích Ngọc Đao lượn vòng bay ra. Cùng lúc đó Trường Sinh Kiếm cũng ra khỏi vỏ…
Mấy trăm vạn đạo đao cương và kiếm cương lập tức phủ đầy không trung, bắt đầu sống mái với nhau.
Tiểu Chu và Tiểu Ngũ há miệng hình chữ O, sững sờ tại chỗ. Đám đệ tử Tần gia cũng ngây ra như phỗng.
Đám người Ma Thiên Các đã xem bọn hắn đánh nhau đến phát chán, chẳng còn hứng thú quan chiến.
Nguyên Lang chỉ tay về phía đám phi cầm ở đằng xa: “Lão tiên sinh đừng trách, trước khi hiện tượng mất cân bằng xảy ra, nơi này không hề có phi cầm.”
Lục Châu nhìn thoáng qua không trung, thản nhiên đáp: “Không sao.”
Khổng Văn thấy tiếng chiêm chiếp quấy nhiễu sự thanh tịnh nơi này bèn nói: “Ta đi xem một chút, có khi thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm không tệ.”
Lục Châu phất tay: “Các ngươi xử lý đi. Đừng rời đi quá xa.”
“Vâng.”
Trên vân đài, đám đệ tử Tần gia đều bị cuộc chiến của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung hấp dẫn, đặc biệt là Tiểu Chu Tiểu Ngũ.
Tiểu Chu sợ hãi than: “Không phải chứ, còn có thể đánh như vậy? Đao cương kết thành trận vì sao không tấn công?”
Tiểu Ngũ lắc đầu: “Uy hiếp càng có tác dụng hơn tấn công, nếu là ta, ta chỉ có thể chạy trốn… A, không ngờ hắn lại lựa chọn tấn công, tốc độ thật nhanh!”
“Thì ra là như thế. Quá nhanh, đao cương làm sao cản được? Không phải chứ, không ngờ hắn lại thu hồi đao cương… A, thật diệu! Là tụ tập đao cương lại, không phải thu hồi!”
“Kiếm cương có thể tấn công hiệu quả như vậy, độ khống chế đã đạt tới mức đại thành.”
Hai người hoàn toàn bị đao cương và kiếm cương của hai huynh đệ chinh phục.
Rốt cuộc hai canh giờ sau… Tốc độ chiến đấu từ từ chậm lại.
Khi hai người Tiểu Chu Tiểu Ngũ vẫn còn đang tranh luận không ngừng, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã dừng lại động tác, lùi về sau đối mặt nhau.
Vu Chính Hải nói: “Kiếm đạo của đệ đã tịnh tiến rất nhiều.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Đao pháp của đại sư huynh cũng thế.”
“Kiếm cương thập nhị diệp, mỗi một diệp đều là lợi khí.”
“Đại sư huynh quá khen, thập nhị diệp dù mạnh nhưng vẫn không quý giá bằng Mệnh Cách. Nếu thật sự đối chiến sinh tử, tất phân thắng bại.” Ngu Thượng Nhung nói.
Hai người không nói gì nữa mà chắp tay với nhau.
Đám đệ tử quan chiến không khỏi mộng bức. Một giây trước còn không phục mà cự cãi, bây giờ lại vỗ mông ngựa nhau là thế nào?
Kỳ thực song phương đều hiểu rõ ưu khuyết điểm của nhau. Ngu Thượng Nhung trảm liên tu hành có rất nhiều chỗ tốt, tu vi dẫn trước Vu Chính Hải. Nhưng tu hành giả trảm liên không có Mệnh Cách, tương đương với chỉ có duy nhất một cái mạng. Mà Vu Chính Hải không chỉ có Mệnh Cách, còn có đặc tính phục sinh của tộc Vô Khải. Cho nên hai người luận bàn với nhau kỳ thực đều không dùng toàn lực như lúc đối chiến sinh tử.
“Các vị… rốt cuộc là ai thắng?” Tiểu Chu và Tiểu Ngũ ngây ngốc hỏi.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đáp xuống vân đài, nhìn hai tiểu tử trước mặt.
“Các ngươi tên gì?”
“Ta là Tần Tiểu Chu.”
“Ta là Tần Tiểu Ngũ.”
Các đệ tử Tần gia đứng bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: “Tiểu Chu Tiểu Ngũ, đây là khách quý của Tần gia, đại sư huynh Nguyên Lang đã dặn không được gây chuyện đó.”
“Nha…” Hai người đồng thời khom người hành lễ với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Đệ tử Tần gia kia tiếp tục nói: “Khiến hai vị khách quý chê cười rồi. Tiểu Chu và Tiểu Ngũ còn rất nhỏ, không biết trời cao đất rộng, bình thường đều luận bàn trong đạo trường Nam Sơn.”
Vu Chính Hải cởi mở cười một tiếng. Đúng như lời sư phụ nói, bọn hắn cũng nhìn thấy bản thân mình thông qua bóng dáng của hai tiểu tử này, thế nên ấn tượng không tệ.
“Các ngươi tu hành bao lâu rồi? Tu vi thế nào?” Vu Chính Hải hỏi.
Tiểu Chu đáp: “Sáu mươi lăm năm, năm nay vừa tiến vào Thiên Giới Bà Sa.”
“Ta cũng vậy.” Tiểu Ngũ nói.
Mới nhập môn Thiên Giới Bà Sa đã có thể điều khiển vạn đạo kiếm cương đao cương, cũng là nhân tài, thiên phú không hề kém.
“Không tệ. Tiếp tục cố gắng nhé.” Vu Chính Hải cổ vũ một câu.
Hắn vừa định xoay người rời đi, Tiểu Chu bỗng nhiên lấy hết dũng khí nói: “Về sau ta có thể thỉnh giáo ngài về đao pháp không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận