Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1947: Nam Ly Chân Hoả

Từ đạo trường phương bắc quan sát xung quanh, tầm nhìn nơi này rất khoáng đạt, lại có trận pháp tự nhiên bảo hộ, đúng là rất thích hợp để phân cao thấp.
Trương Hợp khoanh tay đứng lơ lửng trên mặt đất, thấy Quan Vân đài không có động tĩnh, hắn lại cao giọng nói lần nữa:
“Mời các bằng hữu Viêm Thuỷ Vực đến đây đấu một trận, có Nam Ly thần quân, Huyền Dặc đại đế quân và thiên địa nhật nguyệt chứng kiến.”
Trong làn mây lượn lờ đột nhiên có một cây trường thương lóng lánh kim quang bay ra, nhanh như thiểm điện phóng tới trước mặt Trương Hợp.
Trương Hợp mặt không đổi sắc vung tay lên.
Kim thương mang theo cương phong mãnh liệt như xé rách không gian bị hai ngón tay Trương Hợp chặn lại, cương khí như thuỷ triều va chạm!
Trương Hợp là tu hành giả tay không tác chiến, không dùng bất kỳ loại vũ khí nào khác.
Kim thương chấn động bay ngược trở về, lướt qua từng dãy sơn mạch và vô số thụ mộc, vạch phá bầu trời trở về trong tay một người.
Người đó bước ra khỏi làn mây mù, long văn trên thân Bá Vương Thương rung động, thân thương nằm ngang trước mặt hắn. Toàn thân hắn toả ra kim quang, dáng người mạnh mẽ, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt rực lửa.
“Trương Hợp?” Đoan Mộc Sinh nhìn xuống Trương Hợp.
Trương Hợp ngẩng đầu cười: “Xưng hô thế nào?”
“Họ Đoan Mộc, tên một chữ Sinh!”
“Đoan Mộc huynh, tuy ngươi là người của Xích Đế nhưng chức điện thủ này ta sẽ không nhường đâu.” Trương Hợp nói.
Đoan Mộc Sinh hừ lạnh một tiếng: “Ta cần ngươi nhường à? Nếm thử Bá Vương Thương của ta!”
Đoan Mộc Sinh đạp không đánh tới, thân như tàn ảnh. Hai người lao vào kịch đấu trên bầu trời, thoắt trái thoắt phải, cương khí tung bay tán loạn nhưng đều bị đại trận thần bí thu nạp, không ảnh hưởng đến kiến trúc xung quanh.
Mấy người Lục Châu, Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân nhìn đến say sưa.
Nam Ly thần quân gật đầu tán dương: “Ta còn nhớ rõ ngàn năm trước Trương điện thủ giữ vững vị trí điện thủ này, hôm nay trận này chỉ mới làm nóng người, Trương điện thủ vẫn không hề kém trước kia.”
Huyền Dặc đế quân nói: “Trương Hợp rất có thiên phú, ngàn năm qua cũng chăm chỉ tu hành, có thắng cũng là chuyện bình thường.”
“Đại đế quân cảm thấy người dùng thương kia như thế nào?”
Huyền Dặc đế quân quan sát một lát rồi nói: “Người kia nắm giữ lực lượng bá đạo hung mãnh, hình như có ma khí quấn thân, ra tay quả quyết, thương thuật như ý không hề phí sức điều động, xem ra chưa dùng toàn lực. Nhưng muốn đánh bại Trương Hợp thì còn phải mạnh hơn thế.”
Nam Ly thần quân lại nhìn về phía Lục Châu: “Còn Lục các chủ nghĩ như thế nào?”
Lục Châu thản nhiên nói: “Tạm thời khó phân cao thấp.”
Tuy hắn rất có lòng tin vào đồ đệ nhưng cũng không mù quáng tin tưởng. Trăm năm trôi qua, làm sao biết được tu vi đám nghiệt đồ này đã đến tình trạng nào. Thiên nhãn thần thông lại không thể quan sát bọn hắn, hẳn là vì cả đám đều đã lĩnh ngộ đại đạo.
Thiên thư cũng là một loại đại đạo, lực lượng đồng nguyên. Vì để bảo trì cân bằng, Lục Châu không quan sát được bọn hắn cũng dễ hiểu.
Nam Ly thần quân cười nói: “Hay là chúng ta đoán xem người nào sẽ thắng?”
Huyền Dặc đế quân cảm thấy thú vị, lập tức nở nụ cười chỉ tay vào Trương Hợp: “Đương nhiên ta chọn Trương Hợp.”
Nam Ly thần quân gật đầu. “Còn Lục các chủ?”
Lục Châu nói: “Đều không phải.”
Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân đều nghi hoặc nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu nói thêm một câu: “Người thắng là kẻ khác hoàn toàn.”
Nam Ly thần quân nghe hiểu, bèn cười nói: “Xích Đế có được hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, người thứ nhất này giỏi về thương thuật, người còn lại chưa biết sâu cạn thế nào. Lục các chủ đoán hắn thắng?”
Lục Châu gật đầu.
Huyền Dặc đế quân lập tức nói phụ hoạ: “Người có thể khiến Lục các chủ nhìn trúng hẳn là không đơn giản. Bản đế quân cũng chọn hắn.”
Nam Ly thần quân nói: Thuộc hạ của ngươi sẽ đau lòng lắm đó, ngươi có biết không?
Huyền Dặc đế quân nở nụ cười: “Đoán không cũng không thú vị gì. Hay là chúng ta cá cược đi, các vị thấy thế nào?”
Nam Ly thần quân nói: “Cũng được, người thua đừng có quỵt nợ đó.”
“Bản đế quân chưa từng quỵt nợ. Nếu bản đế quân thắng, rượu Bách Hoa Nhưỡng của Nam Ly Sơn các ngươi phải giao nộp ra đó.” Huyền Dặc đế quân cười ha hả.
“Được thôi, nếu ta thắng, đế quân phải ở lại Nam Ly Sơn giảng đạo mười ngày.”
“Đồng ý.” Huyền Dặc đế quân đáp.
Hai người lại nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu nói: “Rượu Bách Hoa Nhưỡng đương nhiên ngon, nhưng còn chưa đủ khiến lão phu hài lòng.”
“Ồ?” Nam Ly thần quân hỏi, “Lục các chủ muốn đánh cược cái gì?”
“Nghe nói Nam Ly Sơn có Nam Ly Chân Hoả thiêu đốt đã vạn năm nên nơi này bốn mùa đều nóng như mùa hè, quanh năm không đổi.” Lục Châu nói.
Trong lòng Nam Ly thần quân khẽ động. “Ý Lục các chủ là muốn cược Nam Ly Chân Hoả?”
Lục Châu gật đầu. “Nam Ly Chân Hoả đối với các ngươi mà nói có hại nhiều hơn lợi. Quanh năm chỉ có một mùa sẽ khiến đại lượng nguyên khí bị chân hoả xua đuổi, nếu lấy Chân Hoả đi có khi lại là một chuyện may mắn.”
Nam Ly thần quân không quá vui. Mặc kệ thế nào thì Nam Ly Chân Hoả cũng là đồ vật của Nam Ly Sơn, không thể để người khác cầm đi được.
Hắn nhìn về phía Huyền Dặc đế quân, hy vọng đế quân có thể ra mặt chủ trì công đạo để Lục các chủ từ bỏ ý niệm hoang đường này. Mọi người chỉ cá cược cho vui thôi, nếu cược lớn như vậy rồi nháo lớn, ai nấy đều không vui, cần gì phải như thế?
Nhưng Huyền Dặc đế quân lại nói: “Nam Ly thần quân, không phải là ngươi sợ rồi chứ?”
“Ta không phải sợ, mà là Nam Ly Chân Hoả cực kỳ bá đạo, người bình thường không thể tiếp xúc với nó. Nó không ảnh hưởng nhiều đến nguyên khí, lại còn khiến đám hung thú không dám tới gần, Nam Ly Chân Hoả chính là thần hoả hộ sơn của chúng ta, sao ta có thể dùng nó làm tiền đặt cược?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Vì ngươi không biết nên mới không sợ.”
“Lời này của Lục các chủ có ý gì?”
“Nam Ly Chân Hoả sinh ra vào thời kỳ thượng cổ. Thiên Khải Chi Trụ nâng Thái Hư lên trời, chân hoả xa rời mặt đất vốn đã mất đi căn cơ. Không có đại địa lực lượng bổ sung, nó muốn tiếp tục tồn tại cũng chỉ có một biện pháp...”
Lục Châu ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Hấp thu lực lượng của các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận