Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2145: Cứu viện kim liên

Trong Hi Hòa điện.
Dạo gần đây trạng thái tinh thần của Lam Hi Hoà không được tốt. Sau khi Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, nàng đã thử mọi cách để chữa trị nhưng hoàn toàn thất bại.
Lúc này bên ngoài truyền tới thanh âm: “Điện thủ Đồ Duy điện đến.”
“Mời vào.”
Được thị nữ dẫn đường, Tư Vô Nhai tiến vào trong đại điện, cười chào: “Tham kiến thánh nữ.”
Lam Hi Hoà xấu hổ nói: “Ngươi đừng giễu cợt ta, nghe nói Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến đã sụp đổ, tình hình thế nào rồi?”
Tư Vô Nhai nói: “Vấn đề không lớn, ngược lại thái độ của thánh nữ mới là mấu chốt.”
“Ta có thể có thái độ gì?” Lam Hi Hoà nghi hoặc hỏi.
“Hẳn là thánh nữ đã nghe nói tới kế hoạch người phát ngôn, nay nhân loại đang đối mặt với nguy cơ to lớn, thánh nữ định tiếp tục ở lại Thái Hư để trấn thủ toà Thiên Khải Chi Trụ chắc chắn sẽ sụp đổ này sao?”
“Ý của ngươi là..?”
“Bạch Tháp.”
Tư Vô Nhai mỉm cười nói, “Bọn hắn đang rất cần thánh nữ.”
Lam Hi Hoà ngơ ngẩn, ý tứ của hắn là nàng nên rời khỏi Thái Hư, đến Bạch Tháp.
“Những điện khác thì sao?”
“Bọn hắn đồng ý thì có nơi để tị nạn, không đồng ý thì tự sinh tự diệt. Gia sư không phải chúa cứu thế.” Tư Vô Nhai đáp.
Một trăm ngàn năm qua đã tạo thành quan niệm cố hữu, muốn đám tu hành giả Thái Hư đứng về phía Ma Thần là việc khó khăn vô cùng. Nếu không phải Lam Hi Hoà biết Lục các chủ thì có lẽ nàng đã giống như những người khác, không hề do dự đứng về phía Thánh Điện và Minh Tâm Đại Đế.
Trầm ngâm một lát, Lam Hi Hoà gật đầu nói: “Chỉ hy vọng ta không lựa chọn sai.”
“Rất vui được hợp tác với thánh nữ.”
Tư Vô Nhai vừa dứt lời, bên ngoài đại điện truyền tới tiếng cười ha hả: “Thất sư huynh!”
Tư Vô Nhai xoay người nhìn lại, thấy Chư Hồng Cộng gương mặt hồng hào và Giám Binh đang tiến vào. Chư Hồng Cộng đi thẳng tới chỗ hắn, giang tay ra muốn ôm một cái.
“Thất sư huynh, ta nhớ huynh muốn chết!”
Tư Vô Nhai liền lui lại đẩy hắn ra. “Cách xa ta ra một chút…”
“Thất sư huynh, khoảng thời gian trước khi huynh mất ta đã khóc không ít lần, huynh không thể vô lương tâm như vậy nha!”
Giám Binh tròn mắt nhìn cảnh tượng này, mà Lam Hi Hoà thì chẳng mấy kinh ngạc. Nàng đã hiểu rõ tính tình của Chư Hồng Cộng nên chỉ thở dài một tiếng.
Giám Binh cười hắc hắc nói: “Bái kiến thất tiên sinh.”
“Ngươi chính là Bạch Hổ, giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội?”
“Vâng. Không ngờ ta lại nổi danh như vậy.”
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Vừa hay, các ngươi đi theo ta một chuyến đến Thượng Chương.”
“Đi đến đó làm gì?” Chư Hồng Cộng hỏi.
“Xem hai vị sư muội lĩnh ngộ đại đạo thế nào. Chờ sau khi tất cả mọi người hoàn thành lĩnh ngộ, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”
“Vì sao?”
Lam Hi Hoà đáp: “Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến đã sụp đổ, Thái Hư e là không chèo chống được quá lâu.”
Chư Hồng Cộng và Giám Binh sững sờ tại chỗ.
Cùng lúc đó, ở phía tây kim liên, tại phòng tuyến của nhân loại.
Nơi này máu chảy thành sông, tiên huyết của nhân loại và hung thú đã nhuộm đỏ cả tường thành.
Tu hành giả Thái Hư cao giọng nói: “Tu hành giả Đại Viêm nghe đây, phát hiện có thánh hung đang tiến về nơi này, tất cả mọi người bỏ thành, lu về sau ba ngàn dặm.”
Vẻ mặt Nam Cung Vệ buồn bã nhìn quang cảnh hoang tàn xung quanh. “Thật sự phải lui sao?”
“Thánh hung đến gần, chúng ta làm gì còn lựa chọn khác!”
“Nhưng chúng ta còn chưa cố gắng hết sức. Nếu bây giờ lui lại, vô số lê dân bách tính trong thành phải làm sao đây?”
“Ngươi nói hay như vậy, sao không tự mình ra ngoài chống cự hung thú đi?” Tu hành giả Thái Hư cau mày nói.
Nam Cung Vệ á khẩu không thể đáp lời. Hắn không có năng lực này, nhưng đám người Thái Hư rõ ràng là còn chưa tận lực.
Phành phạch phành phạch…
Trên bầu trời phía tây đột nhiên xuất hiện một con Hắc Ly lục trảo, thân dài mấy ngàn trượng, đôi cánh nó trải rộng cả thiên địa.
“Đi!”
Tu hành giả Thái Hư kia ra lệnh một tiếng, dẫn đầu mọi người bay lùi về sau.
Nam Cung Vệ trừng mắt nhìn Hắc Ly khổng lồ với vẻ bất đắc dĩ. Trong thành, có lão nhân và tiểu hài ngồi bệt dưới đất khóc kêu cứu mạng, có phụ nhân mang thai tựa người vào chân tường, vẻ mặt thống khổ.
Chính lúc hắn còn đang do dự, Hắc Ly lục trảo đã dẫn theo trăm vạn hung thú bay về phía toà thành trì.
Ngao !
Tiếng kêu của nó chấn động thiên không, sóng âm khiến mái nhà của ngàn vạn toà kiến trúc bị thổi bay mất. Đám tu hành giả và dân chúng Đại Viêm tuyệt vọng nhìn về phía đàn hung thú.
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một quang mang điềm lành đang bay lướt tới. Một thân ảnh đứng trên lưng nó trầm giọng quát:
“Toàn bộ hung thú không được đến gần thành trì của nhân loại!”
Thanh âm kia vang dội hữu lực, đám dân chúng và tu hành giả Đại Viêm đang tuyệt vọng bỗng chốc ngẩng đầu, mừng rỡ hô lên:
“Là Bạch Trạch!”
“Các chủ Thánh Thiên Các tự mình giá lâm!”
Tiếng reo hò vang khắp tiền tuyến, sĩ khí lập tức dâng cao, đám người nhìn về phía Lục Châu bằng ánh mắt sùng bái.
“Bái kiến Cơ tiền bối.”
Đám tu hành giả Thái Hư sợ hãi co lại thành một đoàn, ngần ngại nhìn về phía Lục Châu. Sở dĩ bọn hắn tham dự kế hoạch người phát ngôn là vì Thánh Điện vẫn luôn án binh bất động, Ma Thần dù thiện hay ác thì ít ra vẫn có hành động, dù sao vẫn tốt hơn là ở lại Thái Hư ngồi chờ chết.
Nay nhìn thấy Ma Thần, mọi kiêu ngạo của bọn hắn đều tiêu tán, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nam Cung Vệ hưng phấn bay tới trước mặt Lục Châu, kích động nói: “Bái kiến Cơ tiền bối.”
Lục Châu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi là đệ tử Vân Thiên La.”
“Vâng vâng. Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà Cơ tiền bối lại càng lúc càng trẻ tuổi, càng thêm oai hùng.”
“Khoảng thời gian này đều do ngươi dẫn dắt tu hành giả Đại Viêm trấn thủ tiền tuyến?”
Nam Cung Vệ gật đầu nói: “Khiến Cơ tiền bối chê cười. Chút tu vi của ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu, bây giờ thánh hung đến gần, chúng ta không còn cách nào chống cự, chỉ tội cho các bách tính sống trong thành.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi đã làm rất tốt rồi.”
Hắn quay đầu, trầm giọng nói: “Còn thất thần cái gì?”
Phía hậu phương, hai đạo hư ảnh vạch phá bầu trời bay tới, đám tu hành giả đều cảm giác được có sinh vật cường đại đang đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận