Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 804

Phốc !
Nam tử trung niên vốn cho rằng phù văn có thể ngăn cản Lục Châu, không ngờ lại bị người ta phá vỡ nhẹ nhàng như vậy. Hắn không kịp phản ứng, lại bị chấn bay ra sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Chênh lệch thật lớn!
Lục Châu một tay vuốt râu một tay chắp sau lưng, cất bước tiến về phía trước, giọng điệu trầm thấp: “Trả lời câu hỏi của lão phu.”
Nam tử trung niên không ngờ lão già này lại có thể đánh hỏng lực lượng trên bộ khôi giáp, đồng thời đánh mình trọng thương.
“Đi lối nào tới đây?”
“Vô Tận Hải ở Bắc Cương.” Nam tử trung niên đáp.
“Ngươi là ai?” Lục Châu hỏi.
“Cố Minh của Thiên Vũ Viện.” Cố Minh nhích người ra sau rồi ngẩng đầu nói: “Một tháng trước, ta dùng khí cụ vận chuyển vượt biển đến đây. Trong khoảng thời gian ở đây ta vẫn luôn tiềm phục trong rừng cây này, tình cờ gặp được đàn Man Man nên lợi dụng phù văn dẫn dụ chúng nó đến công kích thành trì.”
“Ngươi đến từ hồng liên địa giới, vì sao lại tập kích thành trì của nhân loại?” Lục Châu không hiểu vì sao một bát diệp nho nhỏ lại dám cả gan làm loạn ở đây.
Cho dù là cửu diệp Khương Văn Hư thì mấy trăm năm trước lúc mới đến cũng không làm ra hành vi tập kích thành trì như Cố Minh. Đây là hành động rất dã man.
Cố Minh đáp: “Chúng ta muốn hiểu rõ thực lực tổng hợp của các ngươi. Muốn giết được cự điểu Man Man phải có thực lực cửu diệp. Chỉ có hiểu rõ mới có thể… có thể…”
Hắn im bặt, không nói hết câu.
“Mới có thể xâm lấn, đúng không?” Lục Châu nói thay lời hắn.
Cố Minh ngẩng đầu không nói. Lục Châu thản nhiên nói tiếp: “Trong tu hành giới, lão phu chỉ là một kẻ yếu.”
Cố Minh cau mày nhìn vị lão nhân trước mặt, trong lòng kinh hoảng không thôi. Hắn đã đoán được Lục Châu là cao thủ cửu diệp, nếu sự thật đúng như lời lão nhân nói thì… hồng liên giới sẽ gặp nguy hiểm!
Trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực.
“Ta không tin.” Cố Minh nói. “Trước khi ngươi xuất hiện, không ai có thể ngăn cản cự điểu. Đồng bọn của ta đang ở…”
“Ngươi quả nhiên có đồng bọn.” Lục Châu nắm được tin tức quan trọng.
Cố Minh ý thức được mình lỡ lời, nhưng đã quá muộn, bèn nói chữa: “Ta không biết bọn họ đang ở đâu.”
“Thiên Vũ Viện là tông môn như thế nào?”
Cố Minh không trả lời ngay. Hắn cảm giác được vị lão nhân này đang cố gắng tìm hiểu thông tin về hồng liên giới. Nếu cửu diệp chỉ là kẻ yếu ở thế giới này thì để lộ tin tức về hồng liên giới sẽ mang tới tai hoạ ngập đầu, hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Thấy hắn lặng im không đáp, Lục Châu nói: “Khương Văn Hư cũng đến từ Thiên Vũ Viện?”
Cố Minh cả kinh. Vị lão nhân trước mắt biết nhiều hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
“Hắn là người của Phi Tinh Trai, không phải người Thiên Vũ Viện.”
“Phi Tinh Trai…” Lục Châu nhắc lại cái tên này.
“Phi Tinh Trai có hai vị cửu diệp, Khương Văn Hư là một trong số đó.”
“Người còn lại là ai?” Lục Châu hỏi.
Có lẽ vì Khương Văn Hư nên Lục Châu không có ấn tượng tốt với Phi Tinh Trai cho lắm. Sau này gặp mặt thể nào cũng vì chuyện của Khương Văn Hư mà phát sinh tranh chấp. Nắm thêm chút tin tức vẫn tốt hơn.
Cố Minh đáp: “Đại trưởng lão Diệp Chân.”
Diệp Chân… Lục Châu ghi nhớ cái tên này.
“Hồng liên giới nghiên cứu khí cụ vận chuyển đến nơi này là có mục đích gì?” Lục Châu tiếp tục hỏi.
Cố Minh cúi đầu xuống nói: “Lão tiên sinh, ta đã trả lời nhiều câu hỏi như vậy, có thể để ta rời đi chưa?”
Lục Châu xoay người lại đưa lưng về phía Cố Minh, nhìn hai con cự điểu nằm dưới đất, lắc đầu nói: “Muốn đi cũng được, chỉ cần ngươi chịu khai ra mọi tin tức liên quan đến hồng liên giới. Nếu không kết cục của cự điểu cũng chính là kết cục của ngươi.”
Vụt !
“Chết đi!”
Toàn thân Cố Minh như một mũi tên bộc phát toàn bộ nguyên khí, đường vân màu đỏ trên khôi giáp kết hợp với sức mạnh của hồng liên toả ra hồng quang rạng rỡ.
Lục Châu cảm giác được sau lưng có nguy hiểm, xoay người lại chắc chắn không kịp, bèn không tiếp tục che giấu tu vi, tung ra một chiêu thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, lam liên xuất hiện dưới chân.
Ầm!
Cố Minh mang theo hồng liên đâm vào hộ thuẫn năng lượng màu xanh lam. Sở dĩ hắn tỏ ra phối hợp với Lục Châu từ nãy đến giờ cũng là để tung ra một chiêu tất sát.
Lại không ngờ… bị đỡ được!
“Màu xanh lam?!” Trái tim Cố Minh chìm vào đáy cốc. Hắn lập tức cảm nhận được kim liên giới phức tạp và đáng sợ hơn hắn nghĩ nhiều lắm.
Đứng trước mặt người sâu không lường được như Lục Châu, hắn theo bản năng cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Lục Châu chậm rãi xoay người lại, hờ hững mở miệng: “Phí công.”
Soạt !
Lam liên nở rộ! Một mảnh liên diệp màu xanh lam đánh vào mặt Cố Minh khiến ngũ quan hắn trở nên vặn vẹo, lồng ngực hõm vào, tứ chi rũ rượi. Cố Minh như một con diều đứt dây bị năng lượng của lam liên thổi bay.
Cây cối đại thụ trong phương viên mười thước đều hoá thành bột mịn, các gốc cây trong phạm vi trăm mét đều bị gãy đổ.
Sau khi năng lượng lam liên phát tiết xong, thân thể vặn vẹo tàn phế của Cố Minh mới rơi xuống.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới khen thưởng thêm 1.000 điểm.].
[Ting ! đánh giết Man Man trống, thu hoạch được 4.000 điểm công đức.].
“Hả?” Man Man cũng toi đời rồi sao?
Lục Châu không quan tâm đến Cố Minh nữa mà nhìn về phía cặp cự điểu.
Con chim trống vốn đã bị trọng thương nay bị thần thông Thiên thư đánh giết. Còn lại con chim mái cũng bị đánh cho tàn tạ.
“Lỡ tay, dùng hơi nhiều lực lượng.” Lục Châu cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cố Minh có khôi giáp hộ thể, còn có phù văn màu đỏ, Lục Châu không biết hắn còn có vũ khí nào khác không, thế nên để cho an toàn, Lục Châu sử dụng một phần ba lực lượng phi phàm.
Dùng một phần ba lực lượng đánh giết được chim trống, không giết được chim mái. Điểm ban thưởng là 4.000, xem ra chúng yếu hơn Xích Diêu.
Từ đó có thể suy luận, muốn đánh giết hung thú khổng lồ thì dùng một phần hai lực lượng phi phàm là đảm bảo nhất.
Con chim mái nằm giữa đống đại thụ gãy đổ, giãy giụa cố gắng đứng dậy.
Lục Châu không động thủ.
Hắn nhìn thấy con chim mái gian nan dùng cánh hất đống cây cối ngã đổ ra, tập tễnh bò về phía con chim trống. Toàn thân nó ướt đẫm máu tươi, nhưng nó vẫn cố gắng bò.
Rất lâu sau đó, nó rốt cuộc bò lại được bên cạnh chim trống rồi ngả đầu tựa vào thi thể chim trống. Đôi mắt nó khẽ chớp nhìn về phía Lục Châu, không có căm hận, không có công kích, ngược lại có cảm giác được giải thoát…
Trong miệng nó phát ra âm thanh trầm thấp. Lục Châu nhìn thấy phù văn màu đỏ trên móng vuốt nó từ từ tiêu biến. Chim mái khép cánh lại ôm chầm lấy chim trống, mắt nó khẽ chớp như đang khóc, rồi nó nhắm mắt lại.
[Ting ! đánh giết Man Man cái, ban thưởng 4.000 điểm công đức.].
Có lông màu xanh, một cánh và một mắt, mỗi khi muốn bay, con trống con mái kết thành một cặp, tự là Man Man.
Trên trời nguyện làm chim liền cánh.
Lục Châu thở dài một tiếng.
Vạn vật đều có linh tính… Có đôi khi, con người còn không nặng tình bằng chim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận