Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1677

“Hoàng đảo chủ và Cẩm Y cô nương vẫn khoẻ chứ?”
“Rất khoẻ, chỉ là mực nước biển cứ không ngừng dâng cao, đã chìm mất hai đảo nên bọn họ đang phiền muộn.”
“Vậy chúng ta ghé qua xem một lát đi.”
“Hoan nghênh nha!”
Không bao lâu sau, không liễn bay tới Bồng Lai đảo.
Tư Vô Nhai nhìn thấy hòn đảo ở giữa vẫn trôi nổi trên cao, mà bốn hòn đảo xung quanh đã bị nước biển bao phủ mất hai toà, mực nước vẫn còn đang dâng lên.
Lúc này, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y dẫn theo các đệ tử bay tới, đôi bên thi lễ chào hỏi đối phương.
Huyền Thành Tử biết Tư Vô Nhai muốn đi Trọng Minh Sơn, bèn kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại phải đến đó?”
“Ta luôn cảm thấy thiên địa ràng buộc có biến động, Trọng Minh Sơn nằm ở phía đông, có lẽ đi đến đó sẽ tìm được một số đáp án.” Tư Vô Nhai đáp.
Lý Cẩm Y mỉm cười: “Thất tiên sinh xem việc nghiên cứu thiên địa ràng buộc là truy cầu cả đời, thật khiến người khác kính nể.”
“Này này này, sư muội, ta cũng không có thua kém hắn nha.” Giang Ái Kiếm nói xen vào.
Lý Cẩm Y chỉ cười không nói.
Hoàng Thời Tiết nói: “Trọng Minh Sơn cách Bồng Lai đảo cả vạn dặm, vô cùng nguy hiểm. Ta và Lý Cẩm Y đi cùng ngươi một chuyến.”
Mấy năm gần đây kim liên giới đã thoát khỏi trói buộc, bọn hắn cũng có chút thành tựu, chỉ là còn cách Thiên Giới Bà Sa một đoạn ngắn. Ngay cả Giang Ái Kiếm thiên phú không tồi cũng chỉ mới là thập diệp.
Tư Vô Nhai lắc đầu: “Không cần, ta và Giang Ái Kiếm cùng đi là được.”
“Thêm một người thì thêm một phần lực lượng, đừng từ chối. Cơ huynh có đại ân với Bồng Lai đảo, nếu ta khoanh tay đứng nhìn thì trong lòng sẽ không thoải mái.” Hoàng Thời Tiết cười nói.
Thấy Tư Vô Nhai lại định cự tuyệt, hắn bèn nói tiếp: “Quyết định vậy đi, ta sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngươi, chúng ta lập tức xuất phát. Những người khác trở về đi.”
“Vâng.”
Các đệ tử bay về Bồng Lai đảo.
Tư Vô Nhai nhìn mấy hòn đảo, thuận miệng hỏi: “Hoàng đảo chủ không định chuyển nhà sao?”
“Hầy, Bồng Lai đảo là căn cơ của chúng ta, không có gốc rễ làm sao mà sinh tồn?” Hoàng Thời Tiết thở dài, “Chỉ hy vọng hiện tượng mất cân bằng sẽ kết thúc sớm.”
Tư Vô Nhai không nói gì nữa, khống chế không liễn bay về hướng đông.
Trên Vô Tận Hải mênh mông vô tận truyền đến tiếng sóng biển vỗ soàn soạt và tiếng hải thú kêu lên.
“Mọi người cẩn thận một chút, tuy bình thường hải thú không bay lên đến tầng cao này nhưng bây giờ đang là lúc mất cân bằng, không thể nói trước được.” Tư Vô Nhai dặn dò.
Vừa nói xong, trong mê vụ xuất hiện một con hải thú phóng lên hình vòng cung, Giang Ái Kiếm giật mình nhảy dựng lên.
“Miệng quạ đen! Nói gì là trúng nấy hà!”
Oành! Hải thú đáp xuống mặt biển. Tư Vô Nhai không trả lời hắn mà tăng tốc không liễn, lao vọt về phía trước.
Lục Châu nhìn thấy trong làn mê vụ, dưới mặt biển có một vệt bóng đen. Bóng đen kia bao trùm cả đại hải, không biết dài rộng bao nhiêu…
Lục Châu thu hồi thần thông rồi gọi: “Người đâu.”
Bốn huynh đệ Khổng Văn lập tức chạy tới. “Các chủ!”
“Thông tri cho tất cả mọi người, lập tức trở về Ma Thiên Các.”
“Vâng.”
Bốn huynh đệ Khổng Văn lập tức chia nhau đi truyền lệnh.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đình chỉ luận bàn, không kịp nói một câu với Tiểu Chu và Tiểu Ngũ, vội vã bay về đạo trường.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly cấp tốc tập hợp, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vốn ở trong đạo trường nên không bao lâu sau mọi người đã tụ tập đông đủ.
Ai nấy đều vô cùng kỳ quái, không rõ vì sao lại đột ngột trở về Ma Thiên Các. Mà Vu Chính Hải thì càng nghi hoặc khó hiểu, hiện tại hắn đã là mười hai Mệnh Cách, đang chuẩn bị thông qua Mệnh Quan thứ hai, mỗi ngày đều nghiên cứu cách xông qua Câu Thiên Tác Đạo. Bây giờ trở về sẽ loạn hết kế hoạch của hắn.
“Sư phụ, đã xảy ra việc gì thế?” Vu Chính Hải hỏi.
“Lão thất đến Trọng Minh Sơn, nơi đó cực kỳ nguy hiểm, hẳn là có hải thú cường đại ẩn hiện.” Lục Châu nói.
Hắn không nhắc tới chuyện Thái Hư, hiện tại Lục Châu chỉ mong các đồ đệ chăm chỉ tu hành, đừng suốt ngày đi quậy, sớm ngày trở thành Chí Tôn là được.
Vu Chính Hải nghi hoặc nói: “Lão thất làm việc rất ổn thoả, sẽ không đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Vì sao lần này lại lỗ mãng như vậy nhỉ?”
“Kẻ trí nghĩ được ngàn điều nhưng vẫn có lúc bỏ sót một điều.” Ngu Thượng Nhung nói, “Lần trước thất sư đệ cùng huynh hợp tác, đã phạm phải không ít sai lầm chí mạng.”
Vu Chính Hải gãi gãi đầu: “Việc này không trách thất sư đệ, hắn biết cách dụng binh, cũng biết cách làm thế nào để đạt được mục đích. Chỉ là hắn không biết cách để trở thành Giáo chủ tốt.”
Lục Châu ngắt lời hai người:
“Nếu đã đến đông đủ thì lên đường thôi.”
“Vâng.”
Tần Nhân Việt vừa hay tin Lục Châu muốn rời đi, vội vàng dẫn theo bốn mươi chín kiếm khách chạy tới.
Thấy đám người Lục Châu đã bay lướt lên không trung, hắn vội vàng gọi: “Lục huynh xin dừng bước! Có chuyện gì mà huynh gấp gáp rời đi như vậy?”
Lục Châu quay đầu nói: “Có việc gấp cần xử lý, không thể tiếp tục lưu lại nơi này.”
Tần Nhân Việt lộ vẻ tiếc nuối nói: “Ta còn chưa chiêu đãi Lục huynh cho đàng hoàng… nếu Lục huynh đã muốn đi thì ta cũng không ngăn nữa. Nguyên Lang.”
“Có đệ tử.”
“Ngươi dẫn Lục huynh đến phù văn thông đạo đi.”
“Vâng.”
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Chờ sau khi sự tình được giải quyết, lão phu sẽ quay lại đây.”
“Ta lúc nào cũng cung nghênh huynh ghé thăm.”
Nguyên Lang dẫn theo đám người Ma Thiên Các đi qua phù văn thông đạo của Tần gia, trở về kim liên giới.
Kim liên, cách Thần Đô ba mươi dặm.
Quang mang loé lên, đoàn người Ma Thiên Các xuất hiện.
Nguyên Lang nhìn quanh bốn phía, thấy không trung u ám không ánh sáng, hung thú bay lượn đầy trời bèn chắp tay nói:
“Hiện tượng mất cân bằng tại kim liên giới càng lúc càng nghiêm trọng. Lục chân nhân, nếu ngài cần, bốn mươi chín kiếm khách sẽ tức tốc đến kim liên chi viện.”
Thực lực Ma Thiên Các tuy là không tệ nhưng số lượng ít, tinh anh Hắc Tháp Bạch Tháp cũng có hạn. Nếu có bốn mươi chín kiếm khách giúp đỡ thì càng an toàn hơn, nghĩ vậy Lục Châu gật đầu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận