Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1925: Về Văn Hương Cốc

“Chẳng trách…” Tần Nhân Việt thở dài, “Một trăm năm nay Ma Thiên Các sống thật khổ, các đệ tử của huynh đều bị Thái Hư bắt đi, ta vô lực ngăn cản, thật là hổ thẹn.”
“Việc này sao trách được ngươi. Hiện tại lão phu đã trở về, việc tiếp theo chính là đón bọn hắn về Ma Thiên Các.”
Tần Nhân Việt cười ha hả nói: “Lục huynh bế quan trăm năm, e là đã tiến bộ cực lớn.”
Trên thực tế tu vi của Lục Châu cần có lam pháp thân và kim pháp thân hỗ trợ lẫn nhau, tuy có năng lực Chí Tôn nhưng lại không phải là Chí Tôn thật sự.
Tần Nhân Việt hỏi: “Tiếp theo huynh định làm thế nào?”
Từ sau khi xuất quan Lục Châu đã có tính toán, chuyện quan trọng trước mắt là phải làm rõ an nguy của các đồ đệ, sau đó cấp tốc đề thăng tu vi lên ba mươi sáu Mệnh Cách để trở thành Chí Tôn chân chính.
“Lên trời.” Lục Châu đáp.
Tần Nhân Việt cả kinh: “Lục huynh, huynh tính lên Thái Hư thật sao?!”
“Đương nhiên.”
Tần Nhân Việt lo lắng nói: “Theo ta biết, Thái Hư có thập điện, Thánh Điện, có Tứ đế, toàn bộ đều là Chí Tôn. Ngoài ra còn có mười hai vị đạo thánh. Lục huynh… huynh đang đùa ta có phải không?”
Lục Châu nhìn Tần Nhân Việt không chuyển mắt: “Ngươi thấy lão phu giống như đang nói đùa?”
“Không giống.” Tần Nhân Việt cười đáp.
Hai người ngồi trò chuyện một lúc, sau đó Lục Châu đứng dậy muốn rời đi.
Tần Nhân Việt giữ lại: “Lục huynh, sao phải gấp gáp rời đi như vậy? Thật vất vả mới tới đây một chuyến, dù sao cũng ở chơi mấy ngày đã rồi hẵng đi.”
“Không được.” Lục Châu lắc đầu, “Lão phu còn có chuyện quan trọng cần làm.”
Trăm năm trôi qua, chuyện cần giải quyết cũng thật nhiều.
“Đã như vậy ta không lưu huynh lại nữa.” Tần Nhân Việt sảng khoái đáp.
Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các rời đi.
Trên phi liễn.
Lục Châu đứng bên bánh lái nhìn về phía trước, bỗng hỏi: “Mấy năm nay tu vi của các ngươi tiến bộ đến đâu rồi?”
Phan Ly Thiên đáp: “Lão hủ ngu dốt, sắp thành chân nhân.”
Lãnh La nói: “Tương tự lão Phan.”
Tả Ngọc Thư nói: “Ba năm trước lão thân đã thông qua Mệnh Quan, trở thành chân nhân.”
Hoa Vô Đạo xấu hổ gãi đầu, vì cái gì người chậm chân luôn là hắn nhỉ? “Ta sẽ tiếp tục cố gắng.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong vốn định tự giới thiệu, nhưng nghe được thực lực của bốn vị trưởng lão bèn ngậm miệng lại.
Tần Nại Hà chắp tay nói: “Bội phục, bội phục.”
“Ngươi cũng không kém.” Phan Ly Thiên cười nói.
Phan Trọng là người cầm lái, chỉ tay về phía trước: “Sắp đến phù văn thông đạo rồi.”
Đám người gật đầu. Phi liễn bay vào trong phù văn thông đạo rồi xuất hiện trên bầu trời tịnh đế thanh liên.
“Chúng ta… đi Văn Hương Cốc?”
“Không biết sau một trăm năm, tình hình ở tịnh đế thanh liên thế nào rồi.”
“Sống chết có số, đừng quá lo lắng.” Phan Ly Thiên nói.
Văn Hương Cốc.
Lục Châu dẫn theo đoàn người tiến vào Văn Hương Cốc. Khi đi đến khu vực mấy toà kiến trúc cổ, Lục Châu khẽ gọi:
“Trần Phu.”
Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm đưa thanh âm truyền đi khắp Văn Hương Cốc. Quả nhiên sau đó trong chỗ sâu có rất nhiều bóng ảnh xuất hiện. Kẻ cầm đầu chính là thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên.
Vừa nhìn thấy Lục Châu, Khâm Nguyên đã lập tức nhận ra, vừa hưng phấn vừa kinh ngạc nói: “Ma… Lục các chủ?!”
“Khâm Nguyên?”
Khâm Nguyên đáp xuống đất. “Lục các chủ, ngài rốt cuộc trở về rồi! Khâm Nguyên tộc cung nghênh Lục các chủ trở về!”
Đàn ong mật sau lưng Khâm Nguyên đều hoá thành hình người, đồng loạt quỳ xuống hô to: “Cung nghênh Lục các chủ trở về.”
Bên cạnh chúng nó là một đoàn người đang mộng bức tại chỗ.
Lục Châu nhìn về phía bọn hắn, khẽ hỏi: “Hoa Dận, sư phụ ngươi vẫn khoẻ chứ?”
Vừa nghe nhắc đến Trần Phu, Hoa Dận lại lâm vào buồn bã, vành mắt đỏ lên: “Sư phụ lão nhân gia người đã…”
Lục Châu nhướng mày. Khâm Nguyên bèn giải thích: “Trần Phu vì muốn kéo dài thọ mệnh nên tự phế tu vi, trở thành phàm nhân để đổi lấy ba mươi lăm năm thọ mệnh. Từ sáu mươi lăm năm trước, hắn đã quy thiên rồi.”
Đám người nghe được tin này đều trở nên trầm mặc.
Đó từng là lão giả đứng ở vị trí cao nhất trong tịnh đế thanh liên, danh vọng cực cao, lòng mang thiên hạ. Hắn không sợ Thái Hư. Cho dù ngày sau Thái Hư có lưu truyền thế nào, trong lịch sử Đại Hàn vẫn sẽ khắc ghi rõ ràng danh tự Trần Phu hắn, lưu danh thiên cổ.
Không biết trải qua bao lâu, Lục Châu mới mở miệng nói: “Dẫn đường.”
Hoa Dận ra dấu mời, sau đó đưa đoàn người Ma Thiên Các đi vào giữa rừng, đến trước phần mộ của Trần Phu.
Phần mộ không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, trên bia mộ khắc chi chít chữ, kể khái quát về cuộc đời Trần Phu và các thành tựu vinh quang mà hắn đã lập nên.
Tấm bia khắc mấy chữ lớn: Ân sư Trần Phu chi mộ.
Lục Châu nhìn mấy con chữ trên bia mộ, im lặng thật lâu. Chừng một khắc đồng hồ sau hắn mới thở dài nói:
“Phục sinh chi thuật… không dùng được.”
Hoa Dận nói: “Lục các chủ đừng nên tự trách. Sư phụ đã từng nói ba mươi lăm năm cuối đời chính là khoảng thời gian thư thả phong phú nhất của người.”
Cái chết của Trần Phu suy cho cùng cũng là vì Lục Châu mà ra.
Lục Châu quay đầu nhìn Hoa Dận. “Các ngươi vẫn luôn sống trong Văn Hương Cốc?”
Hoa Dận nói: “Chúng ta dự định sau khi hiện tượng mất cân bằng kết thúc sẽ ra ngoài, bắt đầu một cuộc đời mới.”
Lục Châu gật đầu: “Vậy cũng tốt. Nếu có yêu cầu gì cứ việc nói với lão phu.”
“Đa tạ Lục các chủ.”
Có câu nói này của Lục các chủ là đủ rồi. Ít nhất Thu Thủy Sơn cũng có chỗ dựa vào.
Trở lại toà kiến trúc cổ.
Lục Châu lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra trả cho Khâm Nguyên. Nhận lại Mệnh Cách Chi Tâm, Khâm Nguyên vui mừng đến cực điểm.
Trong điện, Lục Châu hạ lệnh: “Mạnh hộ pháp, liên lạc với lão tứ.”
Mạnh Trường Đông gật đầu: “Vâng.”
Hắn lấy trận bố ra bày dưới đất, trong lòng suy nghĩ xem nên thông báo tin tức kinh hỉ này cho Minh Thế Nhân thế nào. Phù chỉ thiêu đốt, không bao lâu sau hình ảnh của Minh Thế Nhân xuất hiện.
Đám người châu đầu vào nhìn.
Trong hình ảnh, lão tứ đang ngậm một cọng cỏ, tựa người trên một cành cây, vẻ mặt còn ngơ ngẩn vì chưa tỉnh ngủ.
Mạnh Trường Đông nói: “Tứ tiên sinh.”
“Ai vậy… đừng làm phiền ta.” Minh Thế Nhân nghiêng người, khẽ vung tay. Hình ảnh biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận