Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1018

Dư Trần Thù đã chết lặng, toàn thân như muốn tan ra thành từng mảnh. Hắn chẳng khác nào cá nằm trên thớt, vô cùng khó chịu!
“Giết.. giết ta…” Dư Trần Thù không chịu đựng được nữa.
Hắn đầu hàng rồi. Dưới loại tinh thần tra tấn này, không ai còn cảm thấy muốn sống nữa. Tiếp tục như vậy chẳng bằng chết cho xong. Thà chết luôn một lần để được giải thoát.
“Cầu xin ngươi… hãy giết ta!”
Ai mà ngờ được giờ khắc này Viện trưởng Thiên Vũ Viện hô phong hoán vũ được vô số tu hành giả ngưỡng mộ lại chỉ một lòng muốn chết.
Nhưng quả thật hắn không kiên trì nổi nữa. Khôi nô chết đi, đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn đã bị phá vỡ. Trong rất nhiều năm qua khôi nô vẫn luôn là con át chủ bài khiến hắn đứng ở vị trí đỉnh phong tại thế giới này. Cho dù là loại nhân vật truyền kỳ như Diệp Chân cũng phải kính nể hắn ba phần.
Không còn khôi nô, Dư Trần Thù cũng chẳng thiết sống nữa.
“Cầu xin ngươi… giết ta đi.” Dư Trần Thù khẩn cầu nói.
Hắn bị thủ ấn của Lục Châu giữ chặt không thể động đậy. Nếu có thể, hắn chỉ muốn gieo mình vào dung nham chết quách cho rồi. Đáng tiếc Dư Trần Thù bây giờ quá yếu ớt, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Lục Châu không có thời gian để ý tới hắn vì phải chiến đấu với Tranh thú.
Toàn thân Tranh thú tắm trong hoả diễm khiến người thán phục. Dư Trần Thù lại lần nữa ý thức được mình thật nhỏ yếu. Vô địch sao? Chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Cho dù còn khôi nô hắn cũng không nắm chắc có thể giết được con cự thú này.
Tần suất tấn công của Tranh thú ngày càng nhanh. Lục Châu nhíu mày vung Vị Danh Kiếm ra, vô số kiếm cương xuất hiện hội tụ vào thân kiếm. Lục Châu điều khiển kiếm cương đâm tới.
Vù vù vù!
Kiếm cương như bão cát tấn công Tranh thú, Vị Danh Kiếm kết hợp với vạn đạo kiếm cương và hắc sắc phù văn đâm vào bụng nó. Ầm!
Tranh thú thét lên một tiếng động trời, phần bụng nó rốt cuộc xuất hiện một vết rách.
“Thân thể ngươi rắn chắc hơn Dư Trần Thù nhiều, ngăn trở được Vị Danh của lão phu.” Lục Châu lập tức lùi ra xa quan sát Tranh thú.
Dư Trần Thù câm nín.
Lục Châu nhìn lại thời gian của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong. Còn hơn năm phút.
Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp tốt. Hoặc là rời đi, hoặc là phải tìm ra điểm yếu của nó. Lại hoặc là... sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng. Nhưng đã dùng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong còn dùng thêm thẻ Chí Mạng thì không có lời.
Tranh thú lại lần nữa lao tới, thậm chí còn điên cuồng hơn trước, đôi mắt nó bốc lên hoả diễm, tiếng gào vang vọng cả dung nham liệt cốc.
Lục Châu không chút do dự tung chiêu. Toàn bộ tuyệt chiêu phô thiên cái địa xuất hiện, nào kiếm cương, nào chưởng ấn, nào đao cương quyền cương…
Thời gian chính là vàng bạc. Đã không tìm ra nhược điểm của ngươi thì lão phu sẽ dùng loạn quyền đánh chết ngươi.
Dư Trần Thù hoa mắt không thấy được gì ngoài kim quang, tai cũng không nghe được gì ngoài tiếng ông ông của nguyên khí cộng hưởng.
Tranh thú cũng không ngờ được một nhân loại nho nhỏ lại có thể bộc phát ra lực lượng mênh mông bậc này.
Rốt cuộc dưới sức mạnh như tẩy lễ, Tranh thú bị nhấn chìm vào trong dòng dung nham.
Khi đạo chưởng ấn cuối cùng dung nhập vào trong dung nham, cương ấn trên bầu trời biến mất, mọi thứ trở lại yên tĩnh như trước.
Dòng dung nham dưới đất vẫn chậm rãi lưu động, dung nham đỏ tươi không ngừng sôi lên ùng ục ùng ục, toát ra bọt khí…
“Bọt khí?” Điều này có nghĩa là bên dưới dung nham có không khí thoát ra.
“Vậy mà vẫn chưa chết?”
Lục Châu cảm giác được mình không còn bao nhiêu thời gian, nếu Tranh thú vẫn không chết thì hắn chỉ có thể sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng! Dù bị thiệt cũng không còn cách nào.
Ùng ục ùng ục.
Xèo xèo.
Dòng dung nham từ từ dâng cao.
“Không xong.” Lục Châu cấp tốc bay đi, thủ ấn mang theo Dư Trần Thù bay về phía lối vào khe rãnh.
Ùng ục ùng ục… Xèo xèo lách tách.
Bọt khí càng lúc càng sôi trào.
Lục Châu cảm thấy không ổn. Dung nham đang không ngừng dâng cao như thuỷ triều, đây là năng lực của Tranh thú? Hay là Tranh thú đang biến lớn?
Tại sao có thể như vậy?
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong còn năm phút, đủ để trốn khỏi chỗ này, nhưng như vậy nghĩa là Lục Châu phải từ bỏ Mệnh Cách thú!
Lục Châu bắt đầu cảm thấy hối hận. Sớm biết như vậy hắn đã dùng thẻ đạo cụ giết luôn Tranh thú rồi lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi!
Đúng lúc này...
Dung nham đột nhiên tăng vọt đến cực hạn!
Đại địa rung động, núi non sụp đổ.
Lục Châu bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh chưa từng có mọc lên từ dưới đất. Hắn biết đây không phải là khí tức của Tranh thú mà là một tồn tại cực kỳ cường đại khác.
Núi lửa bộc phát? Địa chấn? Đều không phải!
Vù!
Một lực hút mãnh liệt hút lấy Lục Châu và Dư Trần Thù. Dòng dung nham chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành một biển lửa dung nham.
“Chơi lố rồi.”
Lục Châu gọi ra toàn bộ tuyệt chiêu phòng thủ, xếp thành tầng tầng phòng ngự ngăn trở dung nham, ngăn cản biển dung nham chạm vào người mình.
Ào !
Dung nham phun trào xông ra khỏi liệt cốc.
Lục Châu cảm thấy mất trọng lượng, từ bên dưới truyền tới một nguồn năng lượng cực nóng hơn xa cả dung nham, hơn xa mọi loại lực lượng Lục Châu từng biết.
Lục Châu kinh nghi nhìn bảng Hệ thống…
Đỡ Đòn Chí Mạng trừ 1 !
Đỡ Đòn Chí Mạng trừ 1 !
Đỡ Đòn Chí Mạng trừ 1 !
Đỡ Đòn Chí Mạng trừ 1 !
Phật Tổ kim thân và Kết Định Ấn không có tác dụng? Là loại lực lượng thẩm thấu?
“Lao ra!” Lục Châu không nghĩ tới Mệnh Cách thú nữa. Lúc này mà không rời đi thì hắn chắc chắn sẽ chết.
Lục Châu thậm chí không có thời gian quan tâm đến Dư Trần Thù, thân ảnh điên cuồng lấp loé.
Xèo xèo !
Dòng dung nham vẫn không ngừng phun trào.
Ngay khi Lục Châu đang cảm thấy trong lòng nặng nề thì một bàn tay khổng lồ màu đen đột nhiên vươn ra khỏi dòng dung nham, bao bọc lấy Lục Châu, ngăn cản toàn bộ loại lực lượng thẩm thấu đáng sợ kia!
Bàn tay màu đen toát ra một tia u quang tiến vào trong cơ thể Dư Trần Thù, cũng giúp hắn ngăn cản lực lượng thẩm thấu.
Có cường giả hắc liên ra tay tương trợ?!
Ầm!
Bàn tay màu đen mang theo Lục Châu và Dư Trần Thù vọt ra khỏi dòng dung nham và liệt cốc, tiến vào trong hạp cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận