Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1663

Trở lại đạo trường Nam Sơn, Lục Châu nhìn thấy Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang chỉ huy Tiểu Chu và Tiểu Ngũ luận bàn, thỉnh thoảng sẽ tự mình làm mẫu.
Thời gian năm năm, mọi người đều tiến bộ rất lớn.
Thấy sư phụ bay tới, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức bay lên nghênh đón, khom người hành lễ: “Sư phụ.”
“Các ngươi cứ tiếp tục.”
“Sư phụ, người có thể chỉ điểm đồ nhi một chút không?” Vu Chính Hải nói.
Năm năm qua Vu Chính Hải đã đến giới hạn của hai Mệnh Quan, nếu lúc này được sư phụ chỉ điểm thì tốt biết bao nhiêu.
Lục Châu thản nhiên nói: “Tự mình lĩnh ngộ đi.”
Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung đều hiện lên dấu hỏi chấm trong đầu.
Lục Châu biến mất tại chỗ, trở về đạo trường của mình.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mộng bức nhìn nhau.
Lát sau Vu Chính Hải mới hắng giọng nói: “Sư phụ đã lớn tuổi, tiết trời cuối thu lại hanh khô, khó tránh khỏi trong lòng bốc hoả. Chúng ta là đồ đệ sao có thể trách cứ người.”
“Nói có lý.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
“Chúng ta tiếp tục?”
“Được.”
Hai người lại lao về phía xa.
Cùng lúc đó.
Lục Châu ngồi trong đạo trường, lấy chiếc túi ra mà Giải Tấn An tặng ra.
Nhìn hoa văn cổ quái in trên túi, Lục Châu nghi hoặc nói: “Rốt cuộc là thứ gì đây?” Hắn dốc túi ra.
Soạt.
Một vật thể tròn tròn đen đen rơi ra, lăn đến bên chân hắn.
“Cái này… là bảo vật gì?”
Khứu giác của Lục Châu rất thính, đã ngửi thấy trên vật thể này truyền đến một mùi hương quỷ dị. Hắn cầm nó lên quan sát một lát vẫn không biết đây là gì.
Tu vi của Giải Tấn An rất khó lường, vật này có khi là kỳ trân dị bảo nào đó.
Lục Châu ném mạnh nó xuống đất, vật thể vẫn không bị móp méo.
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Châu gọi: “Lão tứ.”
Nghe được tiếng sư phụ, Minh Thế Nhân lập tức cưỡi Cùng Kỳ phi hành tới đạo trường, cung kính bước vào nói:
“Sư phụ, người có việc gì cứ phân phó cho đồ nhi.”
Hắn ở không trong đạo trường Nam Sơn quá lâu, toàn thân đều muốn nổi mốc lên rồi. Năm năm qua ngoại trừ dắt chó đi dạo và ngủ khò thì hắn chẳng làm gì.
Lục Châu ném đồ vật trong tay cho Minh Thế Nhân. “Ngươi có biết thứ này là gì không?”
Minh Thế Nhân cầm vật thể vừa tròn vừa đen kia, cẩn thận đưa lên mũi ngửi rồi lộ vẻ ghét bỏ nói:
“Thối quá… Ách, đồ nhi không có ý đó, đồ vật của sư phụ nhất định là bảo bối rồi. Đây là linh đan diệu dược gì sao?”
Để chứng thực suy đoán của mình, Minh Thế Nhân lè lưỡi nếm thử.
“Phì !”
Hắn phun ra một ngụm nước miếng, nhăn mặt nói: “Sư phụ, cái mùi này thật là…”
“Cứ nói thẳng.”
“Vật này chẳng giống bảo bối gì cả. Sư phụ, người nói cho đồ nhi biết đi, chứ đồ nhi có mắt không tròng, không biết nó là cái gì.” Minh Thế Nhân lén lút ngắt một miếng rồi giấu trong lòng bàn tay.
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ vẫy đuôi sủa mấy tiếng.
Lục Châu nhìn về phía Cùng Kỳ. “Ngươi biết à?”
Cùng Kỳ phát ra tiếng kêu ô ô, tựa hồ rất chán ghét thứ này, nó lui về sau một bước.
Hai mắt Minh Thế Nhân sáng lên, lén lút nhét một phần “bảo vật” trong tay vào túi rồi nói:
“Ngay cả Cùng Kỳ cũng có phản ứng, nhất định là bảo bối rồi. Đồ nhi nhớ lần trước đến Trấn Thọ Khư, Cùng Kỳ từng ăn được một vật gì đó cũng đen đen tròn tròn thế này, sau đó nó trở nên mạnh mẽ hơn không ít.”
Lục Châu hỏi: “Ăn à?”
Vậy ra thứ này là dùng để ăn? Nhưng cái mùi này thật sự rất khó ngửi.
“Sư phụ cũng không biết sao?” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
Gâu gâu gâu… gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ sủa càng lúc càng lớn.
Lục Châu thu hồi vật thể tròn đen, ném cho Cùng Kỳ: “Nếu là đồ tốt, vậy ngươi ăn thử xem có tác dụng gì.”
Thứ này khiến hắn cảm thấy buồn nôn quá, nếu thật sự có hiệu quả, thay vì miễn cưỡng ăn nó, chẳng bằng cho Cùng Kỳ ăn hết.
Trước cứ để Cùng Kỳ làm chuột bạch xem sao.
Nào ngờ Cùng Kỳ lại sủa gâu gâu vài tiếng, lui về sau chục bước, lộ ra biểu tình vô cùng ghét bỏ.
“Ơ…” Minh Thế Nhân mộng bức.
“Gọi Hải Loa tới đây.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân chạy ra ngoài, lát sau dẫn Hải Loa đi vào đạo trường.
Hải Loa khom người hành lễ: “Sư phụ, người tìm đồ nhi?”
Lục Châu chỉ về phía Cùng Kỳ.
Hải Loa hiểu ý, tiến tới giao lưu mấy câu với Cùng Kỳ, rất nhanh đã có được tin tức.
Gâu gâu gâu… Hải Loa che miệng bật cười.
Minh Thế Nhân nhịn không được hỏi ngay: “Tiểu sư muội, Cùng Kỳ đần đang nói cái gì?”
Hải Loa cười đáp: “Sư phụ, sư huynh, Cùng Kỳ nói thứ này là vật bài tiết của hung thú.”
Minh Thế Nhân nghe xong thì nghẹn họng.
Lục Châu cau mày, Giải Tấn An tuy không rõ lai lịch nhưng tu vi khó lường, chắc chắn là chân nhân trở lên, loại người này vậy mà lấy phân hung thú ra để đi vũ nhục người khác?
“Oẹ oẹ oẹ !” Minh Thế Nhân chạy ra ngoài, nôn thốc nôn tháo.
Hải Loa vội vàng theo sau hỏi: “Sư huynh, huynh làm sao thế?”
“Ta, ta không sao… oẹ !”
Nhớ tới trong túi còn một ít phân hung thú, Minh Thế Nhân ghét bỏ vô cùng, chỉ hận không thể trực tiếp xé nát y phục. Hắn nổi da gà toàn thân, khó chịu không thôi.
Lục Châu không để ý đến phản ứng của Minh Thế Nhân, ánh mắt nhìn về phía “vật bài tiết” tròn tròn đen đen lăn dưới mặt đất.
Chát!
Hắn vỗ một chưởng xuống bàn, quát lên: “Lẽ nào lại như vậy! Giải Tấn An, lão phu nhất định không tha cho ngươi!”
Cùng lúc đó, cũng trong đạo trường Nam Sơn, trên một gốc cổ thụ che trời, Giải Tấn An đang tựa lưng vào thân cây, hai chân vắt chéo cười ha hả nói:
“Chỉ đùa với ngươi thôi mà, cần gì phải nhỏ mọn như vậy. Chờ ngươi trở lại đỉnh phong ta đâu còn cơ hội này nữa… A, không đúng, sao hắn lại nhớ rõ tên của ta?!”
Giải Tấn An cả kinh ngồi dậy, há hốc mồm: “Xong đời!”
Hư ảnh loé lên, thân ảnh Giải Tấn An biến mất giữa không trung.
Thấy Lục Châu tức giận, Minh Thế Nhân và Hải Loa đều giật mình nhìn sang, không dám nói tiếng nào.
Lục Châu liếc nhìn cái bàn. Hả?
Chiếc túi đựng vật bài tiết vẫn còn nằm ở đó.
Theo lý thuyết, một chưởng vừa rồi đã đủ để chấn vỡ một chiếc túi thông thường. Nhưng thứ này không những không vỡ nát mà đường vân trên thân nó còn sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận