Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2085: Tên lừa đảo cao cấp

Yến Quy Trần và Sở Liên nhìn đến tê cả da đầu. Chu chưởng giáo ngươi bớt bớt giùm cái, liên tiếp giành vỗ mông ngựa như vậy có cần thiết không hả?
Chát!
Giáo chủ tiến lên cho Chu chưởng giáo một bạt tai.
Chu chưởng giáo ngây ngốc, Yến Quy Trần và Sở Liên theo bản năng lùi lại một bước, cảm giác như mình cũng vừa bị đánh. Ba người đều kinh ngạc nhìn giáo chủ.
Giáo chủ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là hồ đồ rồi, Ma Thần đại nhân đã chết bao nhiêu năm!!”
Giáo chủ ơi, ngươi lại mắc bệnh giống với Đỗ Thuần rồi. Tật xấu này nhất định phải trị nha.
Chu chưởng giáo kiên trì nói: “Giáo chủ đại nhân, Ma Thần đại nhân tự mình giá lâm, Sở chưởng giáo và Yến chưởng giáo đều có thể làm chứng, các thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội cũng có thể làm chứng, ngày hôm đó chúng ta đều nhìn thấy Ma Thần đại nhân khống chế Thiên Đạo Đại Kỳ.”
“Hửm?” Giáo chủ nhướng mày.
Yến Quy Trần khom người nói: “Bẩm giáo chủ đại nhân, lời Chu chưởng giáo nói là thật. Tin tức Ma Thần tái hiện đã truyền đi khắp Thái Hư, trước kia Ma Thần còn đánh giết Đồ Duy Đại Đế, mấy hôm trước chúng ta cũng nhìn thấy Hỏa thần Lăng Quang!”
“Hỏa thần?” Sắc mặt giáo chủ biến hóa, “Lăng Quang ơi là Lăng Quang, ta biết ngay ngươi còn sống!”
“Giáo chủ đại nhân anh minh!”
Khi Thái Hư đồn đại rằng Hỏa thần đã chết, giáo chủ cũng nói Hỏa thần Lăng Quang không hề chết, quả nhiên lời này nói đúng rồi.
Giáo chủ tiếp tục nói: “Có phải là đệ tử Ma Thần giả mạo hắn không?”
Đệ tử kế thừa năng lực của Ma Thần, điều khiển được Thiên Đạo Đại Kỳ cũng không có gì lạ.
“Việc này…” Yến Quy Trần lắc đầu nói, “Không có khả năng cho lắm, tứ đại Chí Tôn không có năng lực này, mà đệ tử hiện tại của Ma Thần thì đều còn yếu.”
Chu chưởng giáo lại nói: “Ma Thần đại nhân bảo ngài chờ ở đây, hắn sẽ đến gặp ngài.”
Giáo chủ cười ha hả nói: “Bản giáo chủ tạm thời tin ngươi…”
Nhưng trong lòng lại nghĩ, ta cũng muốn nhìn xem tên giả mạo nào lại có thể lừa gạt được cả ba vị chưởng giáo.
"Đa tạ giáo chủ đại nhân. Hai ngày tới ngài đừng rời khỏi giáo hội nhé!" Chu chưởng giáo đứng lên đi tới trước mặt giáo chủ nói.
Giáo chủ nghi hoặc.
“Ngươi đang làm gì?”
“Ma Thần đại nhân nói sẽ đến gặp ngài.”
“Yến Quy Trần, Sở Liên, kéo hắn xuống đánh ba mươi trượng để hắn nghĩ cho rõ ai mới là giáo chủ!” Giáo chủ trầm giọng quát.
“Vâng.” Yến Quy Trần và Sở Liên đi tới hai bên giáo chủ, ăn ý giữ chặt cánh tay hắn lại.
Giáo chủ hoang mang.
“Giáo chủ đại nhân, ngài chịu khó đợi hai ngày, đến lúc đó ngài sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta.” Yến Quy Trần nói.
“Hỗn trướng! Các ngươi là đồ hỗn trướng…” Giáo chủ há mồm mắng to.
Không ngờ lại nuôi một đám bạch nhãn lang, tức chết ta!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Yến Quy Trần, Sở Liên, Chu Trình ở đâu?”
Ba vị chưởng giáo giật mình, vội vàng vứt giáo chủ lại, quay đầu chạy ra bên ngoài. Gương mặt giáo chủ đã đen hơn đít nồi.
Ba người chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy Lục Châu đang lơ lửng giữa không trung lập tức quỳ một gối xuống nói: “Cung nghênh Ma Thần đại nhân!”
Bọn hắn cũng rất kinh ngạc. Vừa rồi Ma Thần đại nhân bảo giáo chủ đại nhân chờ ở đây, không ngờ lại đến nhanh như vậy. Nghĩ tới đây ba người không khỏi hết hồn, cũng may vừa rồi bọn hắn ngăn giáo chủ lại!
“Bao giờ giáo chủ của các ngươi mới về?” Lục Châu hỏi.
Ba người theo bản năng quay đầu nhìn vào phòng nghị sự. Giáo chủ vừa hay bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Người trước mặt từ điệu bộ, khí thế đến từng cái giơ chân nhấc tay đều toát ra phong phạm vương giả, chẳng trách tẩy não được ba vị chưởng giáo.
Gia hỏa này quả nhiên là tội phạm lừa đảo cao cấp, hắn giết Đỗ Thuần chứng tỏ kẻ đến không thiện, phải cẩn thận đối phó mới được, trước tiên giả vờ phục tùng, sau lại nghĩ cách vạch trần hắn!
Nghĩ tới đây, giáo chủ cũng khom người hành lễ: “Bái kiến Ma Thần đại nhân!”
Lục Châu cũng hơi bất ngờ, còn tưởng phải tốn mấy câu mới chứng minh được thân phận của mình, không ngờ tên giáo chủ này lại thông minh như vậy, không hổ là chủ của một giáo hội.
Chu chưởng giáo xoay người lại kéo tay giáo chủ: “Giáo chủ, ngài là tín đồ số một của Ma Thần đại nhân, lý ra nên quỳ xuống hành lễ!”
Về nguyên tắc thì địa vị giáo chủ cao hơn chưởng giáo, nhưng ngày thường bọn hắn tựa như huynh đệ với nhau nên không quá coi trọng lễ tiết.
Quỳ xuống? Không có cửa nha!
Giáo chủ vẫn chỉ khom người, lộ vẻ không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Lục Châu lắc đầu nói: “Lễ nghi phiền phức thì miễn đi, bản tọa đến giáo hội chủ yếu là vì hai việc.”
Giáo chủ khom người đáp: “Mời Ma Thần đại nhân nói.”
Chu chưởng giáo quay đầu nhìn thoáng qua. Sao giáo chủ lại không kích động tí nào vậy nhỉ?
Lục Châu nói: “Những người khác lui ra, ba vị chưởng giáo và Giám Binh lưu lại.”
Giám Binh?
Ba vị chưởng giáo lập tức kinh hãi nhìn quanh. Giám Binh ở đâu cơ? Sao bọn ta không thấy?
Chỉ có giáo chủ cả kinh ngẩng phắt đầu lên nhìn Lục Châu.
Hư ảnh Lục Châu lóe lên rồi xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay khẽ vỗ vai hắn mấy cái, giọng điệu nhu hòa nói: “Bản tọa tìm được ngươi không dễ.”
“A, việc này…” Giáo chủ theo bản năng lui lại mấy bước.
Tên lừa đảo này thật có thủ đoạn! Hắn làm việc luôn kín kẽ trời không biết đất không hay, vậy mà kẻ này lại biết thân phận hắn. Tuy vậy hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, muốn chờ xem tên lừa đảo định làm gì.
Giám Binh bỗng cao giọng nói: “Vâng !”
Tiếng “Vâng” kéo dài khiến ba vị chưởng giáo tê cả da đầu. Tuy là trước đó giáo chủ có vẻ não tàn như Đỗ Thuần nhưng năng lực chấp nhận sự thật quá mạnh đi, cũng may giáo chủ không khiêu khích Ma Thần đại nhân khiến ba người nhẹ nhõm thở phào một cái.
Bốn người theo Lục Châu tiến vào phòng nghị sự.
Giám Binh vốn định ngồi vào vị trí giáo chủ, chợt nhớ tới Lục Châu bèn ra dấu mời: “Ma Thần đại nhân, mời ngài ngồi.”
Lục Châu khẽ gật đầu, ngồi vào ghế chủ tọa rồi nhìn Giám Binh.
Giám Binh là thiên chi tứ linh, hắn hóa thành hình người trông lại giống Võ Đại Lang, thân người không cao nhưng tướng mạo sang sảng, rắn chắc dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận