Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 561

Ánh mặt trời rọi vào thân thể Ngu Thượng Nhung hắt bóng xuống đất, lộ vẻ bình tĩnh thong dong. Đã từng thấy quá nhiều thi thể, Ngu Thượng Nhung không mảy may ngần ngại.
Bàn tay khẽ nâng lên, vỏ kiếm đang ghim chặt vào thân một cây cổ thụ bỗng vọt ra bay về bọc lấy Trường Sinh Kiếm.
Ngu Thượng Nhung lúc này mới chợt nghĩ tới, lời vừa rồi của hắn hình như đã… quên trừ sư phụ ra?
Vừa rồi sử dụng cạn kiệt lực lượng phi phàm trong cơ thể, hiện tại Lục Châu đang lĩnh hội Thiên thư.
Bỗng nhiên Hệ thống thông báo nhận được 1.500 điểm công đức khiến Lục Châu nghi hoặc.
Trong số cửu đại đệ tử, chỉ có Ngu Thượng Nhung có cơ hội đánh giết đại tu hành giả. Vu Chính Hải còn chưa quay về Ma Thiên Các, Diệp Thiên Tâm đã bị trục xuất sư môn… À không, còn có Minh Thế Nhân có khả năng, trong Thuận Thiên Uyển hắn đã lấy tu vi tam diệp giết chết ngũ diệp, chỉ là hiện tại Minh Thế Nhân còn đang ngoan ngoãn ở trong Ma Thiên Các… Trừ Ngu Thượng Nhung ra thì còn có thể là ai?
Ngu Thượng Nhung tu vi tam diệp, lại thêm kinh nghiệm và kỹ xảo của bát diệp, muốn giết một ngũ diệp cũng chẳng có gì khó.
Nghĩ thông suốt, Lục Châu tiếp tục nhắm mắt lĩnh hội Thiên thư.
Kinh Châu Thành sau cuộc chiến đã đánh mất vẻ phồn hoa vốn có.
Trên đường phố lúc này đều là giáo chúng U Minh Giáo. Ngoài một số phòng ốc bị sụp đổ thì về tổng thể thành trì cũng không bị hư hại bao nhiêu.
Với tu vi bát diệp, song phương đại chiến liên tục mấy ngày làm hỏng toàn bộ kiến trúc trong thành cũng không có gì lạ.
Có thể thấy được trong cuộc chiến vừa rồi bát diệp chiến đấu rất cẩn thận, cố ý không làm ảnh hưởng đến Kinh Châu Thành, đồng thời trận pháp cũng đã hứng chịu phần nào lực phá hoại.
Trên tường thành đều là đệ tử U Minh Giáo, còn lại chỉ có thi thể tướng sĩ thủ thành ngổn ngang lộn xộn bị ruồi bu kiến đậu khắp nơi.
Trận pháp Kinh Châu Thành cũng do tu hành giả U Minh Giáo điều khiển. Từ đầu đường đến cuối ngõ đều tràn ngập mùi máu tươi.
Trong phủ tướng quân.
Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoàng Thời Tiết đang suy nghĩ đối sách tiếp theo.
“Hiền đệ, Lương Châu, Ích Châu, Kinh Châu bây giờ đều do U Minh Giáo khống chế, bước kế tiếp có phải đánh về phía bắc không?” Vu Chính Hải hỏi.
Tư Vô Nhai vừa định trả lời thì Hoa Trọng Dương đột nhiên đi vào bẩm báo:
“Khởi bẩm Giáo chủ, tại cổng thành phía bắc đã phát hiện đầu của Văn Thư…”
Ba người lập tức đứng bật dậy, sắc mặt kinh ngạc.
Hoàng Thời Tiết khẽ cau mày hỏi: “Là ai làm?”
Hoa Trọng Dương lắc đầu đáp: “Không rõ.”
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng nói: “Có thể đánh giết được Văn Thư hẳn là cao thủ bát diệp… Người đó còn lưu lại thứ gì khác không?”
“Chỉ có đầu của Văn Thư… Nhưng thông qua vết tích nơi cổ có thể phán đoán đối phương dùng kiếm.” Hoa Trọng Dương nói.
“Cao thủ kiếm đạo?”
Vu Chính Hải cất tiếng cười sang sảng. “Chính nghĩa được ủng hộ, gian ác chẳng ai bênh. Nếu có thể được gặp mặt vị cao thủ này, bản Giáo chủ nhất định phải cảm ơn hắn.”
Nói xong Vu Chính Hải lắc đầu vẻ tiếc hận. Đối phương treo đầu Văn Thư ở cổng thành phía bắc rõ ràng là đang giúp đỡ U Minh Giáo.
Hoàng Thời Tiết chắp tay nói: “Vu giáo chủ thuận theo dân tâm, thiên hạ này trước sau gì cũng thuộc về U Minh Giáo.”
Hoa Trọng Dương nói tiếp: “Thuộc hạ đã phái người khảo sát khu vực thành bắc, từ hiện trường chiến đấu có thể thấy được Văn Thư bộc phát lực lượng không nhỏ, nhưng kiếm thuật của đối phương rất cao minh, không hề lãng phí một chút kiếm cương nào.”
Tư Vô Nhai nghi hoặc. “Trừ nhị sư huynh thì còn ai làm được chuyện này?”
Vu Chính Hải lắc đầu đáp: “Hiền đệ, Văn Thư đã bị ta đánh trọng thương, nếu là nhị sư đệ xuất thủ thì Văn Thư sẽ không có cơ hội tung chiêu. Người này tuyệt đối không phải nhị sư đệ. Huống hồ gì… với tính tình của hắn hẳn sẽ không ra tay khi Văn Thư đang trọng thương.”
Mọi người nghe vậy đều tán thành gật đầu.
Tư Vô Nhai vốn định nhắc tới việc trảm kim liên nhưng rồi lại im lặng. Bây giờ e là đại sư huynh sẽ không nghe lọt tai việc trảm kim liên.
Đại cục làm trọng, U Minh Giáo nhất định phải chuyên tâm đánh hạ cửu châu.
Trong Đông Các.
Trải qua năm ngày lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu cảm giác lực lượng phi phàm đã khôi phục đầy đủ.
Nhưng chỉ lĩnh hội Thiên thư không thì chưa đủ.
Tầng bình chướng đã khôi phục, cửu diệp chấn nhiếp toàn tu hành giới, đây là thời cơ tốt nhất để chuyên tâm tu hành. Đã có thể đột phá nhị diệp thì chắc chắn có thể đột phá tới tam diệp, tứ diệp…
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên.
Tuổi thọ còn lại: 16.744 ngày.
Thẻ Nghịch Chuyển còn 48 tấm.
Hiện tại Lục Châu chỉ có thêm khoảng 45 năm tuổi thọ, cơ năng thân thể vẫn chưa ở trạng thái tốt nhất.
Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu sử dụng mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Tuổi thọ còn lại gia tăng 4.000 ngày.
Lục Châu không tiếp tục sử dụng số Thẻ Nghịch Chuyển còn lại… Trực giác nói với hắn, sau khi thành công mở ra Địa Thư Khai Quyển, đống Thẻ Nghịch Chuyển này sẽ lại tăng giá trị.
“Sư phụ.” Ngoài cửa bỗng truyền tới thanh âm của Tiểu Diên Nhi.
“Vào đi.”
Tiểu Diên Nhi mở cửa phòng ra, dắt tay Hải Loa đi vào phòng. Hải Loa có vẻ ngại ngùng, có lẽ do lần trước ăn Khai Diệp Đan xong bị kinh hãi một trận.
“Đưa tay ra.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lục Châu dùng hai ngón tay bắt mạch.
Hả?
Lục Châu cảm giác được ngoại trừ đan điền khí hải đã mở, trong kinh mạch Hải Loa còn có một cỗ nguyên khí nhàn nhạt đang di chuyển.
Chuyện này thật là kỳ quái. Trước đây Hải Loa không hề tu hành, sao bây giờ lại có nguyên khí trong kinh mạch?
Hải Loa chưa tôi luyện thân thể, nguyên khí lưu động trong cơ thể một khi thành cương sẽ khiến nàng bị tổn thương.
Hai mắt Lục Châu sáng quắc nhìn về phía Hải Loa. “Hải Loa, nói cho lão phu biết… ngươi thật sự không biết tu hành?”
“Tu hành?” Hải Loa chớp chớp đôi mắt to tròn.
Lục Châu nâng tay, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Bên dưới pháp thân là một toà kim liên có hai mảnh liên diệp đang xoay tròn.
Tiểu Diên Nhi không hề cảm thấy kỳ quái. Sư phụ rất giỏi chưởng khống từng loại cảnh giới của pháp thân, đây chẳng phải là chuyện gì lạ.
“Đây chính là tu hành.” Lục Châu nói.
“Ta đã từng nhìn thấy.” Hải Loa nghiêng đầu đáp.
“Thật sao?”
“Tám mảnh liên diệp, chín mảnh liên diệp… còn có mười mảnh liên diệp…” Hải Loa chỉ tay về phía pháp thân của Lục Châu, vui vẻ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận