Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 640

[Ting ! chỉ đạo Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Lục Châu lại nhìn sang Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân lộ vẻ xấu hổ, không ngừng vò đầu, sau đó quỳ phịch xuống nói: “Sư phụ… người trừng phạt đồ nhi đi…”
“Vẫn chưa trảm kim liên?”
“Đồ nhi cảm thấy bát diệp đã là rất tốt rồi, vì sao nhất định phải xung kích lên cửu diệp chứ? Đồ nhi không truy cầu cửu diệp, chỉ cần đạt tới bát diệp sống được ngàn năm, cả đời hầu hạ bên cạnh sư phụ lão nhân gia người là đủ rồi.”
Đám người trợn trắng mắt nghe hắn vỗ mông ngựa còn cao siêu hơn lão bát trăm lần!
Lục Châu khẽ gật đầu. “Người có chí riêng, vi sư sẽ không miễn cưỡng các ngươi.”
“Đồ nhi bái tạ sư phụ, sư phụ nhìn thông thấu mọi việc, sư phụ chính là ánh sáng soi đường cho đồ nhi…”
“Đủ rồi.” Lục Châu phất phất tay.
Đám người buồn bực không thôi. Da mặt dày như Minh Thế Nhân mà lại không bị phạt? Vậy tại sao lão bát lại bị phạt chứ?
“Diên Nhi.” Lục Châu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Trước khi Hải Loa nhập môn, cả tu hành giới đều phải công nhận đệ tử nhỏ nhất của Ma Thiên Các là người có thiên phú đáng sợ nhất.
Trong năm tháng này nàng đã tiến bộ đến đâu? Tất cả mọi người đều lộ vẻ chờ mong nhìn Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi bước lên phía trước nói: “Sư phụ… người đừng mắng đồ nhi nha, đồ nhi đã rất cố gắng.”
Nàng không nói mình đã khai bao nhiêu diệp, chỉ lặng lẽ gọi ra pháp thân.
Trong lòng bàn tay Tiểu Diên Nhi xuất hiện một pháp thân cỡ nhỏ tinh xảo đáng yêu. Bên dưới pháp thân là một toà kim liên, chứng tỏ nàng không trảm kim liên trùng tu.
Xung quanh toà kim liên có… ngũ diệp.
Chuyện này… biết tìm ai mà nói lý lẽ? Ngũ diệp mà còn sợ bị mắng? Nếu vậy đám người còn lại đều xứng đáng bị một trận no đòn.
Năm mảnh liên diệp toả ra ánh sáng đâm mù mắt đám người. Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu nhìn sư phụ, chờ đợi sự đánh giá của người.
Lục Châu vuốt râu hỏi nàng: “Không trảm kim liên?”
“Sợ đau.”
Đám người không còn gì để nói. Người khác không trảm kim liên là vì thiên phú kém, vì cảnh giới có hạn, hoặc là vì sợ chết. Còn Tiểu Diên Nhi nàng thì lại sợ đau?!
Minh Thế Nhân vội nói: “Cửu sư muội, kỳ thực ta có thể giúp muội trảm kim liên không đau.”
“Hở?”
“Muội gọi ra pháp thân, ta sẽ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh cho muội ngất xỉu, trước khi pháp thân kịp tiêu tán ta nhanh chóng xuất đao chém một nhát…” Minh Thế Nhân huơ huơ tay, còn làm ra tư thế chặt chém. “Như vậy thì sẽ không đau.”
Tiểu Diên Nhi lập tức thu hồi pháp thân, trốn ở sau lưng Hải Loa.
“Không chịu.” Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
“Cửu sư muội, tin tưởng ta… sẽ không có việc gì đâu.”
Thấy tiểu nha đầu đã sợ muốn chết, Lục Châu bèn lên tiếng: “Thôi.”
Minh Thế Nhân không nói thêm gì nữa.
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngũ diệp… tốc độ đúng là rất nhanh. Trước tiên cứ tấn thăng lên bát diệp, sau đó trảm kim liên cũng không muộn.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, đột nhiên trong đầu nàng nảy sinh một ý nghĩ vô cùng đáng sợ: Vậy thì cả đời này nàng cũng sẽ không bước vào bát diệp!
Tứ sư huynh tuy có hơi đáng ghét nhưng lời nói lại có đạo lý. Dù không trảm kim liên nhưng tu vi của nàng tiến bộ rất nhanh, cũng đủ để kẻ dưới phải phục tùng.
Khảo hạch Tiểu Diên Nhi kết thúc. Ngay sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía đệ tử cuối cùng, cũng chính là đệ tử thứ mười vừa được Lục Châu thu nhận.
Mọi người đều lộ vẻ mong chờ.
Toàn bộ người Ma Thiên Các đều biết Hải Loa là Thông Huyền cảnh trời sinh, tu hành ba tháng vào Ngưng Thức cảnh. Nay lại qua hai tháng, không biết tu vi của nàng có đột phá hay không.
“Hải Loa, có thể ngưng tụ pháp thân chưa?” Lục Châu hỏi.
Trong phương pháp tu hành cơ sở có chỉ rõ cách ngưng tụ pháp thân. Tu hành giả sau khi vào Thông Huyền cảnh đều có thể ngưng tụ ra pháp thân ở từng giai đoạn.
Hải Loa gật đầu đáp: “Có ạ.”
Mọi người không có gì bất ngờ. Tu hành giả nào cũng có thể ngưng tụ được pháp thân, cho dù là người thiên phú rất kém thì thử nghiệm vài lần cũng sẽ làm được.
“Gọi ra cho vi sư nhìn xem.”
“Vâng.”
Tiểu Hải Loa xoè tay ra, cương khí rung động ông ông, một tiểu kim nhân xuất hiện trên tay nàng.
Vừa nhìn thấy pháp thân của Hải Loa, đám người đều cất tiếng kinh hô:
“Ngũ Khí Triều Nguyên?!”
Pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên đối ứng với tu vi Phạn Hải cảnh.
Phạn Hải cảnh có tổng cộng bát mạch, mỗi khi mở được một mạch xem như qua được một cửa. Mà pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên có ý nghĩa Tiểu Hải Loa đã mở được ít nhất Ngũ mạch!
Đám nữ đệ tử Diễn Nguyệt Cung và Phan Trọng, Chu Kỷ Phong đều kinh hãi đến mức không nói nên lời. Thiên phú của Tiểu Diên Nhi vốn đã vượt xa khả năng tưởng tượng của bọn hắn, vậy mà Tiểu Hải Loa lại còn trong năm tháng tấn thăng lên Phạn Hải cảnh Ngũ mạch.
Là một thiên tài tu hành trong đại tông môn, mất mấy chục năm mới lên được tu vi Thần Đình cảnh như Chu Kỷ Phong biết sống làm sao?
Chu Kỷ Phong từng rất tự tin mình là thiên tài, mình có tư cách bái nhập sơn môn. Từng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn, có chút thành tựu về kiếm đạo, với số tuổi của hắn mà vào được Nguyên Thần cảnh đã là rất tài năng. Chu Kỷ Phong còn nhớ rõ Cơ tiền bối từng nói khi người đến Khương gia, thấy căn cốt của hắn không tệ cũng đã có ý nghĩ muốn thu đồ.
Nay nhìn lại… hắn chỉ cảm thấy mình là một đống phân.
Lục Châu cũng phải kinh ngạc. Tốc độ tu hành thế này đúng là có chút ngoài tưởng tượng. Dù Lục Châu có ngàn năm lịch duyệt cũng chưa từng thấy ai có tốc độ tu hành nhanh như vậy.
Lục Châu bước tới trước mặt Hải Loa, khẽ nói: “Đưa tay ra.”
Hải Loa ngoan ngoãn vươn tay, vén tay áo lên. Lục Châu dùng hai ngón tay bắt mạch mất một lúc.
Hải Loa hỏi: “Sư phụ… đồ nhi không sao chứ?”
“Phạn Hải cảnh Bát mạch.”
Trong Đông Các lặng ngắt như tờ.
Cái gì là thiên tài?
Có lẽ thiên phú của Hải Loa không thể gọi là thiên phú, mà là một loại tư chất vượt ngoài tầm lý giải của mọi người. Tựa như lời Minh Thế Nhân từng nói, trạng thái của nàng chính là đang thức tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận