Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1531

"Không biết." Lục Ngô trả lời rất thẳng thắn.
Khổng Văn nói: "Không cần biết nó là Ngung Trung hay là Đại Hoang Lạc, việc tìm đến đó cứ giao cho ta! Các huynh đệ, mở đường!"
Bốn huynh đệ Khổng Văn bay vút về phía Lục Ngô vừa nhìn tới.
Lục Châu gọi Bạch Trạch đến, đám người cùng bay đi, trong giây lát đã không còn tăm hơi.
Chờ sau khi đám người Ma Thiên Các đã bay đi được nửa canh giờ.
Một tòa phi liễn từ trong tầng trời phía xa bay lướt đến, không ngừng tránh đi mấy con phi cầm khổng lồ và màn sương mù.
Cho đến khi phi liễn dừng lại trên mặt hồ.
"Ngừng."
Hắc sắc phi liễn bị hắc vụ vờn quanh trông càng thêm quỷ dị.
Hai thân ảnh đột ngột xuất hiện phía trên đống thi thể Quán Hung.
"Có vẻ như… tới chậm rồi." Thác Bạt Tư Thành mặc hắc sắc trường bào nói.
"Là bọn hắn?" Diệp Chính hoài nghi hỏi.
Thác Bạt Tư Thành không nói gì, bay xuống phía dưới, lòng bàn tay đẩy về phía trước. Tinh bàn nở rộ nằm ngang ở giữa trời, bao trùm phạm vi ngàn mét phía trước, từng đạo ánh sáng rơi xuống mặt đất.
Thác Bạt Tư Thành cười nói: "Phòng ngự của Quán Hung rất dày, sinh mệnh lực vô cùng ương ngạnh, chỉ cần còn lại một tia khí tức là ta đã có thể mang hắn từ Quỷ Môn Quan trở về!"
Diệp Chính gật đầu: "Thác Bạt huynh thủ đoạn cao cường."
Sức mạnh mà Thác Bạt Tư Thành thi triển chính là lực lượng mệnh cách hệ trị liệu...
Lát sau, Thác Bạt Tư Thành vung tay lên, Tinh bàn biến mất.
Mặt đất vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ, không có bất cứ động tĩnh gì.
"Hửm?" Thác Bạt Tư Thành có chút lúng túng, "Ta thử lại lần nữa."
"Ừm."
Thác Bạt Tư Thành lại lần nữa thi triển lực lượng mệnh cách.
Cũng hệt như vừa rồi, toàn bộ chiến trường vẫn yên lặng tĩnh mịch, chẳng có chút động tĩnh gì.
Diệp Chính mở miệng nói với sắc mặt vô cảm: "Không còn ai sống sót."
"Không ngờ thủ đoạn của bọn hắn lại hung ác như vậy... Mỗi một thi thể đều bị đánh nát thành nhiều mảnh." Ánh mắt Thác Bạt Tư Thành khẽ nhíu lại, bổ sung một câu, "Quả là đao pháp bá đạo vô tình."
Diệp Chính nói: "Hẳn chính là bọn hắn."
Thác Bạt Tư Thành gật đầu cười: "Đúng là kẻ không đơn giản... Ta bắt đầu có chút không muốn giúp ngươi rồi."
"Nếu ngươi sợ thì đừng làm." Diệp Chính nói.
"Đùa chút thôi, hà tất phải để ý."
Thác Bạt Tư Thành cười nói, "Kẻ này đã lấy được Trấn Thọ Thung, đồ vật này rất là phiền phức."
Tại thanh liên giới, các đại tông môn không cho phép đệ tử lấy thọ mệnh của mình ra để đổi lấy tu vi. Vả lại chân nhân càng không cần đến Trấn Thọ Thung.
Diệp Chính nhìn về phương xa, không biết đang suy tư gì.
Thác Bạt Tư Thành lại nói: "Thái độ phía Phạm Trọng thế nào?"
"Yên tâm." Diệp Chính đứng chắp tay, sắc mặt bình tĩnh nói hai chữ.
Thác Bạt Tư Thành thở dài một tiếng: "Vẫn là giao tình của các ngươi tốt hơn, lão già Phạm Trọng này không hợp với ta. Nếu hắn có thể đồng ý giúp ngươi thì không còn gì tốt hơn. Diệp Chính, ta cùng ngươi đánh cược nhé?"
"Cược gì?"
"Ta cược bọn hắn đến Ngung Trung."
"Ngung Trung?"
Diệp Chính nhíu mày, "Thiên Khải Chi Trụ không phải là nơi tốt đẹp gì... nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao ngươi có thể khẳng định được bọn hắn sẽ đến đó?"
Thác Bạt Tư Thành xoay người bay lướt về phía phi liễn, nói một chữ: "Đạo."
Tuy không quá tin tưởng lời Thác Bạt Tư Thành, nhưng khi Diệp Chính nghe được chữ này vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau đó thân ảnh hắn lóe lên, đáp xuống boong tàu, nói: "Các trưởng lão và đệ tử Nhạn Nam Thiên đều sẽ đến."
Thác Bạt Tư Thành nở nụ cười, vung tay lên. Tu hành giả điều khiển bánh lái hô ‘vâng’ một tiếng, khống chế phi liễn lao về hướng Ngung Trung.
Một tháng sau.
Hắc vân bao trùm, xung quanh là núi rừng mênh mông vô bờ.
Trên một đỉnh núi lớn.
Đám người Ma Thiên Các rốt cuộc nhìn thấy bên trong hắc vụ ở phía xa có Kình Thiên Cự Trụ như ẩn như hiện.
Thay vì gọi nó là cự trụ, chi bằng gọi nó là cực đại sơn phong cao không thấy đỉnh thì đúng hơn.
"Thiên Khải Chi Trụ?"
Đám người ngước mắt nhìn lên, chưa bao giờ nhìn thấy cự trụ nào chọc trời mà hùng vĩ đến thế.
Trên đường đi, càng đến gần Ngung Trung, thụ mộc càng um tùm tươi tốt, hung thú xuất hiện ngày càng nhiều, nguyên khí hỗn loạn ngày càng mạnh.
Chỉ khi đứng trên đỉnh núi mới có thể không bị hung thú quấy rối.
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng nhìn Thiên Khải Cự Trụ ẩn hiện trong mây mù, khẽ đăm chiêu. Hình ảnh này vô cùng trùng hợp với cảnh tượng hắc ám trong ký ức.
Nếu không gian tối hơn một ít thì gần như giống hệt.
Nói cách khác... nơi mà Cơ Thiên Đạo thu hoạch được hạt giống Thái Hư lúc trước chính là tại Ngung Trung, nơi đã từng có tên là Đại Hoang Lạc, cũng là nơi Thiên Khải Chi Trụ hung hiểm thị phi nhất.
Có lẽ đó cũng là nơi mà rất nhiều kế hoạch Thái Hư nhắm đến.
"Khổng Văn... ngươi hiểu bao nhiêu về Thiên Khải Chi Trụ?" Lục Châu hỏi.
Khổng Văn khom người nói: "Bốn huynh đệ chúng ta cũng chỉ là tán tu tại thanh liên giới, có thể vào được Thiên Giới Bà Sa, mở ra mệnh cách đều là dùng mạng để đổi. Tuy chúng ta trà trộn vào bí ẩn chi địa nhưng đều cẩn thận tránh khỏi những nơi thị phi, tỉ như Trấn Thọ khư, nơi Hỏa Phượng niết bàn hay Thiên Khải Chi Trụ... Đó đều là chuyện mà cả đời này chúng ta không dám mơ tưởng đến chứ đừng nói là hiểu rõ. Chúng ta không dám giấu giếm bất kỳ điều gì, xin Các chủ thứ tội."
Lục Châu nhìn bốn người rồi nói: "Thời gian qua các ngươi biểu hiện không tệ, dọc đường đi thu hoạch được một số thứ, các ngươi chọn một ít đi."
Khổng Văn nghe vậy thì sửng sốt một hồi, sau đó gãi đầu nói: "Chuyện này... không được đâu a."
"Không có gì là không được cả. Ma Thiên Các thưởng phạt phân minh, các ngươi xứng đáng có được những thứ này." Lục Châu đáp.
Khổng Văn đại hỉ, quỳ xuống hô lên: "Đa tạ các chủ!"
Ba vị huynh đệ của hắn cũng quỳ xuống tạ ơn.
"Đứng lên đi."
"Vâng."
Bốn người đứng dậy.
Khổng Văn nói:
"Trước đây ta chỉ nghe nói, một khi tới gần Thiên Khải Chi Trụ thường sẽ được khí tức Thái Hư bao trùm và tẩm bổ. Mọi thứ ở nơi này đều rất cường đại, dù là hung thú hay thụ mộc cũng đều phát triển hơn xa những nơi khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận