Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1083

Tất cả mọi người đã minh bạch. Tư Vô Nhai đây là muốn dùng lực lượng Ma Thiên Các để trấn thủ hoàng thành.
“Cửu sư muội, tiểu sư muội… hai muội ở lại Tuyên Chính điện đi, bên ngoài nắng nóng lắm.” Tư Vô Nhai nói.
Đám người nghẹn họng.
Hải Loa khom người nói: “Thất sư huynh, giao tường thành phía tây cho ta đi.”
“Muội muốn đi?”
“Vâng. Xin thất sư huynh yên tâm.”
“Muội đi một mình ta không yên lòng…” Tư Vô Nhai lại nhìn về phía vị trí của Minh Thế Nhân giờ đây trống rỗng, không khỏi đau đầu.
“Không bằng để ta đi cùng thập tiên sinh đến thành tây.” Giang Ái Kiếm ôm kiếm bước ra khỏi đám đông, tự luyến hất mái tóc mình, “Tin tưởng ta.”
“Cũng được.” Tư Vô Nhai gật đầu.
“Ta rất thưởng thức người có thiên phú xuất chúng như ngươi.” Giang Ái Kiếm nói.
Hải Loa liếc nhìn Giang Ái Kiếm rồi lắc đầu: “Không cần, ta đi một mình là được.” Nói xong, nàng lấy Cửu Huyền Cầm ra gảy một tiếng.
Ông ! âm thanh pháp thân hồng liên Nghiệp Hoả thập diệp dung hợp với âm luật vừa gảy phiêu đãng trên không trung.
“Ách… thập, thập diệp, Nghiệp Hoả?!”
Nhìn Hải Loa lao về phía tây thành, Giang Ái Kiếm đứng gãi đầu ngơ ngác.
Tiểu Diên Nhi nói: “Tránh ra, đừng cản đường ta, để ta đi cùng tiểu sư muội.”
“Ách…” Giang Ái Kiếm lại gãi gãi đầu. Ta… hình như ta thành người thừa rồi?
Tiểu Diên Nhi đạp không bay đi, một đạo bóng ảnh màu đỏ loé lên sau đó biến mất trong tầm mắt mọi người. Thái Thanh Ngọc Giản phối hợp với Đạp Vân Ngoa khiến tốc độ nàng tăng đến cực hạn.
“Nãy giờ bao nhiêu cửu diệp… ta quên rồi?” Một đại nội cao thủ nâng tay dụi dụi mắt.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Mấy người này đều nhoáng lên là biến mất, hoa hết cả mắt.”
Đứng cách đó không xa, Mạnh Trường Đông cũng lên tiếng: “Thất tiên sinh, vậy để ta đi chi viện thành đông.”
Tư Vô Nhai lắc đầu: “Đến thành nam đi.”
“Được.” Mạnh Trường Đông không hề chất vấn, quả quyết bay về phía nam thành. Đối với năng lực phán đoán của Tư Vô Nhai, hắn tín nhiệm vô điều kiện.
Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần nhìn nhau, vừa định bay ra tường thành xem sao thì Tư Vô Nhai đã lên tiếng: “Hai vị lưu lại…”
Hai người nhìn Tư Vô Nhai rồi gật đầu.
Phòng bị bên ngoài nhiêu đó là đủ, bên trong cũng phải đề phòng. Trong số bốn vị quốc công và đại nội cao thủ, ai biết được có người nào có âm mưu gì không. Có hai thập diệp ở đây, bọn hắn cũng không làm được gì.
Hạ Trường Thu nhìn về phía Giang Ái Kiếm, khẽ dặn dò hai đệ tử: “Vu Vu, Kỷ Phong Hành, các ngươi phải cố gắng nha, không thể để mình trở thành người dư thừa như vậy.”
“Vâng.” Hai người lộ vẻ xấu hổ.
Lý Vân Tranh nghi hoặc hỏi: “Lão sư, vì sao đông thành chỉ cần hai vị cửu diệp?” Thập diệp rõ ràng mạnh hơn cửu diệp nhiều!
Tư Vô Nhai cười cười không đáp, xoay người đi vào Tuyên Chính điện.
Hạ Trường Thu mỉm cười nói: “Ma Thiên Các vốn không theo lẽ thường.”
Lý Vân Tranh cạn lời.
Sau khi yên vị trên long ỷ, Lý Vân Tranh khẽ phất tay. Giọng thái giám lập tức cao vút lên:
“Tuyên Sầm tướng quân vào điện yết kiến.”
“Tuyên Tất tướng quân vào điện yết kiến.”
“Tuyên Ngũ tướng quân vào điện yết kiến.”
Cùng lúc đó.
Lục Châu bay về phía đông, không ngừng đuổi theo khí tức ba động kia, không bao lâu sau đã rời khỏi kinh đô.
Lục Châu đã thu hồi pháp thân và khí tức từ lâu, trên đoạn đường đi đều thôi động Tử Lưu Ly để che giấu khí tức, dưới tình huống bình thường sẽ không ai phát giác ra, nhưng điều hắn không ngờ là lại không đuổi kịp đối phương.
Suy nghĩ một chút, Lục Châu dừng lại, nhắm hai mắt, cảm giác từng chút một gió thổi cỏ lay xung quanh. Thính lực thần thông không tiêu hao bao nhiêu Thái Huyền chi lực, cấp tốc bao trùm phạm vi trăm mét, ngàn mét rồi mấy ngàn mét…
Ông.
Lục Châu nghe được âm thanh nguyên khí ba động đặc thù ở phía đông, lập tức sử dụng đại thần thông thuật đuổi theo. Nếu lần này còn không đuổi kịp thì cứ thẻ Một Kích Chí Mạng ra xử lý đối phương.
Một khắc đồng hồ sau, Lục Châu xuất hiện trong một cánh rừng cách xa kinh đô. Trước mắt hắn lúc này là một bãi đá đặc thù.
“Cự Thạch Trận?”
Bãi đá này trông khá giống Thạch Lâm Trận nơi Ngu Thượng Nhung từng bị giam cầm. Hẳn là Hắc Tháp nghị hội dựa vào mấy trận pháp này để thu thập tin tức về Mệnh Cách thú. Loại trận pháp này đương nhiên không thể lưu lại.
Lục Châu vừa định nâng tay huỷ nó thì từ sau một cự thạch, một thân ảnh mặc hắc bào dáng người cao gầy bước ra.
“Khoan đã.” Người đó cất tiếng trầm thấp.
Lục Châu nhìn sang, chậm rãi nói: “Ngươi còn dám bước ra?”
Hắc bào tu hành giả chắp tay nói với Lục Châu: “Ta không có ác ý.”
“Ngươi là người giúp đỡ của Dịch Nghiêu, lão phu sao có thể tha cho ngươi?” Trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ.
Trong lòng hắc bào tu hành giả khẽ run lên. Rõ ràng không có nguyên khí ba động nhưng hắn theo bản năng cảm giác được cực độ nguy hiểm đang đến gần.
“Các hạ xin hãy khoan!” Hắc bào tu hành giả nói nhanh, “Ta quả thật cũng là người trong Hắc Tháp nghị hội, nhưng mà lập trường của ta khác với Dịch Nghiêu! Hắn chết cũng không hết tội.”
“Ồ?” Lục Châu không khỏi nghi hoặc, nhưng tấm thẻ trong tay không hề biến mất.
“Mục đích thật sự của ta khi đến đây là tìm một người bằng hữu, chứ không phải để giúp Dịch Nghiêu giết người.” Hắc bào tu hành giả nói.
“Tìm bằng hữu?” Lục Châu lắc đầu. “Ngươi bảo lão phu làm sao có thể tin ngươi?”
Hắc bào tu hành giả cởi mũ trùm ra, lộ ra mái tóc hơi bạc. “Ta tên là Nhan Chân Lạc, là thành viên Hắc Tháp nghị hội. Đây là Thạch Lâm Trận, có thể ngăn người khác cảm giác được khí tức của mình.”
Thân thể Nhan Chân Lạc lùi về sau cự thạch, khí tức hắn quả nhiên biến mất. Hắn lại lần nữa bước ra, khí tức xuất hiện.
Lục Châu hỏi: “Ngươi muốn tìm ai?”
“Bằng hữu của ta tên là Lục Ly, cũng là thành viên của Hắc Tháp nghị hội.” Nhan Chân Lạc đáp.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Xem ra nội bộ Hắc Tháp nghị hội nội chiến không ít. Chẳng trách lúc trước Lục Ly xuất hiện trong Thiên Luân hạp cốc, còn ai thán nói nhân loại chỉ biết nội đấu, thậm chí còn ra tay giúp đỡ Lục Châu.
“Ngươi là bằng hữu của Lục Ly?” Lục Châu nghi hoặc hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận