Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 449

“Rút lui!”
“Mau lui lại!”
Lưu Bỉnh điên cuồng hạ lệnh! Hắn không còn thời gian để giải thích với đám thuộc hạ dưới trướng nữa.
Dù là sáu vị tướng quân cũng bị một màn này làm cho kinh hãi, liên tục lui về sau.
Cáp Lạc không tin nổi, trừng to mắt nhìn cảnh tượng này. Phẫn nộ và thù hận đã hoàn toàn không kiềm chế được nữa, hai mắt hắn đỏ vằn như máu.
“Lần này ngươi phải chết!”
Cáp Lạc ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, pháp thân lang vương đạp trên thất diệp kim liên từ trên cao lao xuống, tựa như sao băng phóng về phía Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai bay lùi ra sau, hai cánh mở rộng đập mạnh! Phanh phanh phanh… Cương châm chi chít bay ra xạ kích về phía pháp thân lang vương.
Thân ảnh Cáp Lạc như thiểm điện lao tới.
“Lục diệp rốt cuộc vẫn chỉ là lục diệp!” Cáp Lạc bay vào giữa pháp thân lang vương, pháp thân và người hợp nhất!
Pháp thân lang vương lúc này xuất hiện những đường kim quang lóng lánh trông như kinh mạch, ngăn cản toàn bộ cương châm.
Sáu vị tướng quân bay đến bên cạnh chiến liễn, đại tướng quân khom người nói: “Điện hạ, đây là cơ hội cực tốt để chúng ta đánh hạ U Minh Giáo và dị tộc!”
Chát!
Lưu Bỉnh tát hắn một cái khiến đại tướng quân ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.
Lưu Bỉnh nuốt một ngụm nước bọt, thì thào: “Tìm cơ hội… trốn đi…”
Trốn?
Đang yên đang lành tại sao phải trốn?
Các vị tướng quân đều ngơ ngác nhìn Lưu Bỉnh. Đúng vậy, sao lại phải chạy trốn? Tình thế hiện tại rõ ràng là bọn họ có thể làm ngư ông đắc lợi.
Đúng lúc này.
Cáp Lạc và pháp thân lại lao về phía Tư Vô Nhai lần nữa.
Tư Vô Nhai cau mày, hai cánh khép lại, nhanh chóng thối lui.
“Thất tiên sinh!”
Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh đều lên tiếng kinh hô.
Vù!
Trên mảnh phế tích đã bị san thành bình địa, một đạo tiễn cương màu xanh lam từ xa xạ kích tới. Tiễn cương thô to và dài như thân đại thụ phá không bay tới.
Tiễn cương quá mức rõ ràng đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Từ phía xa, tiễn cương xẹt tới vọt ngang qua Tư Vô Nhai bắn thẳng vào giữa trán pháp thân lang vương! Chuẩn xác không lệch một ly.
Ầm!
Pháp thân lang vương vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Ở giữa pháp thân, Cáp Lạc chúi người về phía trước, một tay ôm lấy ngực, hai mắt trừng to nhìn về phía sau lưng Tư Vô Nhai.
Đó là một vị lão nhân.
Lão nhân lăng không lơ lửng ở tầng trời thấp, một tay vuốt râu, một tay thu hồi cung tiễn. Cung tiễn kia biến hoá trở lại thành Vị Danh Kiếm rồi chui vào trong tay áo, biến mất không còn dấu vết.
Một tiễn đáng sợ vừa rồi đến từ lão nhân này.
Khi Cáp Lạc nhìn thấy lão nhân, máu tươi cùng lúc chảy ra từ khoé miệng, khoé mắt, lỗ mũi và lỗ tai hắn.
“Đồ nhi của lão phu sao có thể để các ngươi khi nhục?”
Chính là ông ta.
Hắn không nhìn lầm.
Lưu Bỉnh cảm giác được hô hấp của mình ngày càng trở nên khó khăn như thể có vật gì nghẹn ở cổ họng.
Hắn chỉ có thể không ngừng nuốt nước bọt. Hoàng tử thì sao chứ, hoàng tử thì thế nào? Nếu hắn có được tốc độ như tia chớp, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn rời đi!
Nhưng mà… sau khi nhìn thấy một tiễn vừa rồi, ý nghĩ chạy trốn đã hoàn toàn biến mất.
Còn chạy được sao?
Trời trong xanh, gió mát ấm áp dễ chịu.
Cáp Lạc một tay che ngực, rốt cuộc không thể chịu được nữa, thân hình thẳng tắp rơi xuống đất.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Lục Châu đạp hư không như giẫm trên đất bằng, từng bước bước tới giữa đám người.
Một khắc này, hắn chính là đương kim đại ma đầu vô địch thiên hạ Cơ Thiên Đạo.
Thẩm Lương Thọ quỳ dưới đất, mặt mũi tràn đầy kích động nhìn lão giả đang hành tẩu trên không, nhìn thần tượng trong lòng mình.
Cái gì mà Bạch Bảng đệ nhất, cái gì mà Hạng Liệt, cái gì mà hoàng tử, tất cả đều chỉ là vật làm nền.
Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh mừng như bắt được vàng, còn kích động hơn là gặp được Giáo chủ. Bốn người đồng thời khom người hành lễ: “Tham kiến lão tiền bối.”
Lý Cẩm Y thu hồi dù giấy ôm trong ngực, khom người nói: “Tham kiến lão tiền bối.”
Nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng ngẩng đầu nhìn lên thiên không, ngoài xấu hổ cũng chỉ có xấu hổ… Lúc này nội tâm hắn đủ loại cảm xúc khó tả hệt như Thẩm Lương Thọ.
Số lượng đệ tử U Minh Giáo còn lại khoảng bảy, tám trăm người, ai nấy đều đồng thanh hô lớn: “Tham kiến lão tiền bối.”
Năm tiếng này rất có ý nghĩa với bọn họ. Suy cho cùng, vị lão nhân này chính là sư phụ của Giáo chủ! Trước mặt lão nhân gia người, đám đệ tử U Minh Giáo bọn họ đều có thể được xem là đồ tử đồ tôn.
Tư Vô Nhai giang rộng cánh, vẻ mặt xuất thần nhìn thi thể Cáp Lạc dưới đất.
Thấy hắn đã chết đến không thể chết hơn, trong lòng Tư Vô Nhai không khỏi kinh ngạc. Sư phụ người từ bao giờ lại nắm giữ tiễn thuật cao minh như thế?
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rốt cuộc dừng lại trên người đám dị tộc đang run lẩy bẩy. Hắn thản nhiên nói: “Giết.”
Tư Vô Nhai khom người đáp: “Vâng.”
Lần này ai dám ngăn cản? Có một chỗ dựa vững chắc như núi ở sau lưng, ai còn dám ngăn cản Tư Vô Nhai?
Đám người Nhu Lợi và Lâu Lan còn lại mấy trăm tên muốn ngự không chạy trốn, nhưng ngay cả thủ lĩnh Cáp Lạc thất diệp còn bị một tiễn bắn chết thì bọn hắn nào có dũng khí đào tẩu.
Dưới sự che chở của Lục Châu, Tư Vô Nhai ngang nhiên lao xuống.
Khổng Tước Khai Bình!
Đôi cánh khổng lồ lập loè kim quang xẹt qua thân thể và lồng ngực đám người Nhu Lợi.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt…
Cho dù người Nhu Lợi có lực phòng ngự đáng sợ cỡ nào cũng bị vũ khí thiên giai chém nát.
Thấy cảnh này, các đệ tử U Minh Giáo cực kỳ hả giận. Trước đó bọn hắn vẫn luôn bị người Nhu Lợi và Lâu Lan nghiền ép, giờ khắc này toàn bộ phẫn nộ và buồn bực đều được phát tiết.
Các tu hành giả vu thuật làm sao thoát khỏi đôi cánh của Tư Vô Nhai. Toàn bộ đều bị giết!
Người dị tộc càng ngày càng ít, không ai còn sức chống lại cường giả bậc này. Cho dù trong số họ còn cao thủ lục diệp thì cũng chẳng thể nào đối kháng được Tư Vô Nhai trong trạng thái bộc phát năng lượng.
Pháp thân mở ra, lục diệp kim liên mang theo đôi cánh quét tới. Hai bên kiến trúc Lương Châu Thành đều bị phá huỷ.
Phanh phanh phanh!
Lục Châu liếc nhìn thông báo của Hệ thống rồi đóng lại giao diện.
Giết một người chỉ được ban thưởng 10 điểm, nhưng số lượng dị tộc lại rất lớn nên xem như kiếm bộn.
Lục Châu chậm rãi quay đầu nhìn Lưu Bỉnh. “Lưu Bỉnh.”
“A?”
“Ngươi cấu kết với người dị tộc, không sợ Vĩnh Thanh hoàng đế trừng trị ngươi?”
“Chuyện này… chuyện này…” Lưu Bỉnh nói năng lộn xộn, gấp đến muốn khóc.
Lúc này, bốn trong sáu vị tướng quân đứng phía trước đối mặt với Lục Châu nói: “Lão tiền bối… ta, chúng ta nguyện thay điện hạ thỉnh tội với ngài!”
Bốn người đồng thời tiến lên mấy bước, thái độ cung kính.
Lục Châu đưa mắt nhìn bốn vị tướng quân. “Thỉnh tội?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận