Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1017

Những tu hành giả còn sống sót đều bị âm thanh vang dội này thu hút sự chú ý. Cùng với hạp cốc, Thiên Luân sơn mạch cũng lay động không thôi, vốn đã vô cùng hoang tàn nay lại bắt đầu ầm ầm sụp đổ.
Thiên Luân sơn mạch đại hạp cốc mà tu hành giả Đại Đường vẫn luôn kính sợ rốt cuộc cũng sụp đổ trong thời khắc này.
Lục Châu biết Mệnh Cách thú ẩn thân đằng sau hạp cốc này. Trực giác nói cho Lục Châu biết khe rãnh hạp cốc trong Thiên Luân sơn mạch rất có thể cũng tương tự như lạch trời thăm thẳm ở kim liên giới, ở nơi tận cùng sẽ xuất hiện hung thú vô cùng cường đại.
Quả nhiên tuyệt chiêu cuối cùng của Dư Trần Thù đúng với dự đoán của Lục Châu, cực kỳ kinh thế hãi tục, thậm chí còn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Hạp cốc sụp đổ, Lục Châu bổ sung cho mình tầng tầng phòng ngự rồi lao vào trong khe rãnh, sau đó nhìn thấy một màn khiến người người phải thán phục.
Nơi này giống như ở trong lòng một ngọn núi lửa, bên dưới có dòng dung nham nóng rừng rực chảy xuôi, mà trên vách đá đối diện khe rãnh, thân thể Dư Trần Thù bị khảm chặt vào đó không thể nhúc nhích.
Máu tươi của hắn chảy dọc theo vách đá rồi rơi xuống dòng dung nham, xèo một tiếng, bị dung nham đốt thành một làn khói mỏng.
Khụ khụ khụ…
“Cứu, cứu ta… cứu ta…” Lúc này Dư Trần Thù lại kêu cứu.
Lục Châu lại lấy Thái Hư Kính ra, kim quang chiếu tới. Khôi nô của Dư Trần Thù đã biến thành nhỏ xíu, không ngăn được kim quang của Thái Hư Kính hoang cấp chiếu rọi.
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống. Kỳ quái, con cự thú kia chạy đi đâu rồi?
“Lão phu hỏi ngươi, Lạc Tuyên ở đâu?” Lục Châu nói.
“Cứu ta… cứu…” Khí tức Dư Trần Thù càng ngày càng yếu.
Lục Châu nhíu mày tự hỏi có phải mình ra tay hơi quá rồi không? Nếu hắn chết mất mà vẫn không tra được tung tích Lạc Tuyên thì hỏng.
Nhưng nghĩ lại, Thiên Vũ Viện còn nhiều người như vậy, không hỏi người này thì hỏi người khác, ắt sẽ có người biết thôi. Vì lý do ổn thoả, khi còn trong trạng thái đỉnh phong thì nên chấn nhiếp đám tu hành giả còn sống một chút.
Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay, Dư Trần Thù đã cách địa ngục rất gần.
Nhưng đúng lúc này…
Một bóng ảnh từ bên dưới nhào tới, va chạm với vách đá tạo thành những âm thanh chói tai. Bang bang!!
Lục Châu chăm chú nhìn về phía nó. Đó là một con báo toàn thân đỏ rực như lửa, năm cái đuôi của nó cứng chắc như thạch đồng đánh về phía Lục Châu.
“Mệnh Cách thú?!” Trong lòng Lục Châu khẽ động, lập tức né tránh.
“Tranh thú…” Dư Trần Thù suy yếu nhìn về phía con mãnh thú, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Tranh thú?”
Bang!! Tranh thú nhảy vọt tới trước mặt Lục Châu.
Thân ảnh Lục Châu lấp loé, tầng tầng phòng ngự Phật Tổ kim thân và Kết Định Ấn ngăn cản nhiệt độ và dung nham ở bên ngoài. Lục Châu quát lớn: “Tìm chết!”
Lấy Vị Danh Kiếm làm trung tâm, toàn bộ khe rãnh phủ đầy kiếm cương, nào là Kiếm Ý Vô Ngân, Tuyết Mãn Thiên Sơn, nào là Vạn Vật Quy Nguyên, Thiên Kiếm Quyết…
Vô số kiếm cương đánh về phía Tranh thú.
Tranh thú há mồm, răng nanh hiện ra, song trảo quào tới, lông trên người nó dựng thẳng như hàn thiết chống cự lại kiếm cương.
Lục Châu lại lần nữa vung chưởng, một chuỗi chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí đánh vào người nó, chỉ trong một hơi thở đã là thập liên chưởng!
Phanh phanh phanh…
Trong mắt Tranh thú ngập tràn sát khí, nhưng lực tấn công của nhân loại trước mắt quá mạnh mẽ khiến sát khí của nó bỗng chốc giảm đi một nửa.
Kiếm cương và chưởng ấn đầy trời đánh nó rơi thẳng xuống dòng dung nham. Dòng dung nham nhiệt độ cao không ngừng thiêu đốt Tranh Thú.
Dư Trần Thù đã suy yếu đến vô lực, hắn phát hiện cho đến giờ phút này Lục Châu vẫn luôn chỉ đánh ra tuyệt chiêu, không hề có vẻ gì là đã yếu bớt.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Châu chăm chú: “Ngươi… ngươi rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”
Lục Châu không chú ý đến hắn mà cúi đầu quan sát động tĩnh của Tranh thú. Đến giờ vẫn chưa nghe được tiếng thông báo của Hệ thống có nghĩa là Tranh thú vẫn còn sống.
Soạt !
Tranh thú đột nhiên từ trong dung nham nhảy ra, nó há cái mồm to như chậu máu phun ra dung nham. Dung nham toả sáng trong không trung như pháo hoa nở rộ.
“Không! Cứu ta !”
Lục Châu nhìn về phía Dư Trần Thù. Nếu bị dung nham thiêu đốt, Dư Trần Thù nhất định sẽ chết.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân ảnh Lục Châu loé lên rồi xuất hiện bên cạnh Dư Trần Thù, Lục Hợp Đạo Ấn và Phật Tổ kim thân xuất hiện ngăn chặn dung nham.
Lục Châu tung chưởng, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn như sao băng vọt về phía Tranh thú.
Phanh phanh phanh…
Lục Châu quay đầu nhìn Dư Trần Thù. Tuy được cứu nhưng trong mắt Dư Trần Thù tràn ngập vẻ không cam lòng.
Lục Châu hờ hững nói: “Ngươi chỉ có thể chết trong tay lão phu.”
Chưởng ấn đánh vào lồng ngực Dư Trần Thù. Ầm! Một huyết động hình bàn tay năm ngón xuất hiện.
“Ngươi!” Hai mắt Dư Trần Thù trợn trừng.
[Ting ! đánh giết khôi nô, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Lục Châu sử dụng đại thần thông liên tục, mang theo Dư Trần Thù bay ngược lên trên.
Tranh thú đã điên cuồng, mà Lục Châu càng điên cuồng hơn.
Đồ án khôi nô trước ngực Dư Trần Thù tiêu tán, nguyên khí và sinh cơ của nó cũng biến mất. Trước khi hoàn toàn tiêu tán, khôi nô ép ra một chút lực lượng cuối cùng chữa trị lồng ngực cho Dư Trần Thù.
Nếu không được tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai ngờ được khôi nô lại có công hiệu cường đại đến thế.
Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra. Lần này Dư Trần Thù ngoại trừ pháp thân hồng liên thập diệp thì chẳng còn gì nữa.
Có khôi nô, Dư Trần Thù như có hai cái mạng. Điểm khác biệt là thanh máu của khôi nô dài ngoằng, lại còn có thể bổ sung sinh mệnh thông qua đồ đằng hấp thu.
Lục Châu vốn cho rằng pháp thân của Diệp Chân đã rất biến thái và nghịch thiên, nay gặp được khôi nô mới biết cái gì gọi là biến thái thật sự.
Bây giờ Dư Trần Thù chỉ còn lại một mạng, Lục Châu có thể tung chưởng lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Bang! Tranh thú lại vọt lên lần nữa, thân ảnh như thiểm điện.
Lục Châu một tay giữ Dư Trần Thù, một tay tung chưởng. Liên tiếp xuất hiện chưởng ấn khiến không trung khe rãnh sáng bừng như đang ở giữa ban ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận