Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2124: Làm hàng xóm của ta đi

Xích Đế khẽ hừ một tiếng: “Ngươi không đứng ở vị trí của bản đế làm sao mà hiểu được? Đứng ở vị trí này, bản đế vốn không thể làm theo ý mình!”
“Lại nữa…” Minh Thế Nhân nhún vai, “Nếu ngài còn tiếp tục như vậy thì xin thứ cho ta nói thẳng, cho dù Đế Nữ Tang có bị trời sập đè chết cũng sẽ không đi cùng ngài đâu.”
“Thôi đừng nói nhiều, rốt cuộc ngươi có biện pháp giải quyết hay không hả?!” Xích Đế phiền muộn vô cùng, bất đắc dĩ nói, “Niệm tình bản đế khổ tâm bồi dưỡng các ngươi trăm năm, mau ra chủ ý cho bản đế.”
Minh Thế Nhân thở dài nói: “Vậy ngài phải làm theo lời ta mới được.”
“Làm cái gì?”
“Lát nữa khi tới giữa hồ, mặc kệ ta nói gì, ngài đều phải làm theo.”
“Bản đế phải nghe lời ngươi?” Xích Đế lườm Minh Thế Nhân một cái, lý nào lại như vậy!
Minh Thế Nhân híp mắt nhìn chằm chằm Xích Đế, bày ra vẻ mặt “không nghe thì ta mặc kệ ngươi luôn”.
Xích Đế đành nói: “Thôi được rồi, tạm thời tin ngươi.”
Thương lượng xong, hai người bay về phía giữa hồ. Trên đường đi Xích Đế thở dài nói: “Một đời bản đế đều sống hướng về phía mặt trời, nhiệt tình như lửa, vậy mà lại sinh ra một nữ nhi yêu thích băng hàn, không biết có phải là bị báo ứng không nữa.”
“Ngài tự trả lời luôn rồi đó.” Minh Thế Nhân đáp.
Xích Đế đang cầu cạnh hắn, đành phải nhịn tiếng mắng chửi xuống.
Đi tới bên cạnh băng trùy, Minh Thế Nhân gõ nhẹ lên mặt băng nói: “Đế Nữ Tang.”
Không có tiếng trả lời. Bên trong im ắng đến mức tiếng tim đập cũng không có.
Minh Thế Nhân quay đầu hỏi Xích Đế: “Ở bên trong thật sao?”
Xích Đế gật đầu. Minh Thế Nhân bèn hỏi: “Thế nhân đều nói Đế Nữ Tang là một trong thập đại thần thi, đây là thật à?”
Thật sự rất khó có thể tưởng tượng, thiếu nữ xinh đẹp không dính khói lửa nhân gian, lại có cá tính như vậy thế mà lại là thần thi. Lần đầu tiên Minh Thế Nhân và sư phụ gặp được Đế Nữ Tang đã cảm thấy nàng chẳng giống thần thi một chút nào.
Xích Đế thấp giọng nói: “Đó là lừa gạt thế nhân thôi. Chỉ có như vậy mới khiến người ta e sợ, không dám đến đây. Nàng ở chỗ này sẽ an toàn hơn ở Thái Hư nhiều.”
“Ngài có thể giữ nàng ở bên cạnh mà, vì sao lại để nàng sống ở nơi này một mình?” Minh Thế Nhân cảm thấy Đế Nữ Tang chẳng qua chỉ là một thiếu nữ cần tình thương của phụ mẫu, vào thời điểm nàng cần được yêu thương nhất thì người nhà lại ném nàng đến nơi hoang vu không một bóng người, sống cô độc hơn mấy chục ngàn năm. Đổi lại là ai cũng sẽ nổi điên.
“Ngươi không đứng ở vị trí của bản đế, nếu chuyện dễ dàng đơn giản như ngươi nghĩ thì bản đế việc gì phải làm ra loại chuyện khốn nạn thế này. Có thể bảo vệ được tính mạng cho nàng bản đế đã mừng lắm rồi, so sánh với Thượng Chương, biện pháp của bản đế chẳng lẽ không tốt hơn sao?”
“So với người hơn mình thì không so, lại so với người tệ hơn mình, ngài thật biết tìm mục tiêu để so sánh.”
Minh Thế Nhân lườm Xích Đế một cái, sau đó tiếp tục gõ gõ vào tầng băng nhưng vẫn không có người hồi đáp.
Lát sau, Minh Thế Nhân thấp giọng truyền âm nhập mật: “Ngài đứng yên ở chỗ này, đừng nhúc nhích.”
Sau đó hắn bay vèo lên giữa không trung, đứng phía trên băng trùy cao giọng hô: “Trời sập rồi! Chạy mau! Trời sập!!”
Vừa nói Minh Thế Nhân vừa đánh ra mấy trăm đạo chưởng ấn, tầng băng bị đánh đến ầm ầm rung động hệt như bị vô số đất đá vụn đập vào.
Xích Đế cạn lời nhìn hành vi của Minh Thế Nhân, loại chuyện xấu hổ này hắn thật sự làm không được, quá mất mặt nha!
“Sập rồi sao?!”
Thân ảnh xinh đẹp của Đế Nữ Tang vội vàng hấp tấp xuất hiện bên cạnh Minh Thế Nhân, hốt hoảng nhìn xung quanh.
Minh Thế Nhân cười nói: “Nha đầu, xin chào.”
Đế Nữ Tang khẽ nhíu mày nhìn Minh Thế Nhân: “Ngươi gạt ta?!”
“Ta không có gạt ngươi, trời sẽ sập thật mà, chỉ là chưa phải bây giờ.”
“Nói nhảm, ta cũng biết mà, không cần ngươi nói.” Đế Nữ Tang bĩu môi.
“Cho nên ngươi mới ngưng kết hồ này thành băng trùy, muốn khoan thẳng lên trời sao? Không được đâu nha đầu, Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến còn chống không được, băng trùy của ngươi sẽ bị nghiền nát thành bột phấn đó.”
Minh Thế Nhân nói.
Nghe vậy, Đế Nữ Tang ấp úng đáp: “Ai nói chứ? Ta thấy được là được.”
“Đừng tự lừa gạt bản thân, thứ này nếu có thể ngăn được thì trong Thái Hư có bao nhiêu là Chí Tôn, còn cần ngươi phải ra tay hay sao?” Minh Thế Nhân nói thẳng.
Đế Nữ Tang buồn bã cúi đầu.
Minh Thế Nhân không ngờ cảm xúc của nàng lại biến đổi nhanh như vậy, cảm thấy không đành lòng bèn nói: “Ta không cố ý doạ ngươi, chỉ muốn nói là ngươi không thể tiếp tục chờ ở đây được.”
“Ngươi là ai chứ? Tự nhiên quản ta làm gì?” Đế Nữ Tang ngẩng đầu đáp.
“Hắc.” Minh Thế Nhân nói, “Người ta có lòng tốt mà lại xem như lòng lang dạ thú. Sư phụ ta ít nhiều gì cũng có duyên với ngươi nha.”
“Sư phụ ngươi là ai?” Đế Nữ Tang chẳng có chút ấn tượng nào.
“Chính là vị cường giả từng đại chiến với đại tế tự Quán Hung tộc ở Kê Minh đó, nhớ không?” Minh Thế Nhân cười nói.
“Là hắn à?” Đế Nữ Tang đương nhiên còn nhớ rõ Lục Châu. Quanh năm suốt tháng nàng chẳng gặp được ai khác, hơn nữa nàng còn có ấn tượng rất sâu sắc về Lục Châu.
Đế Nữ Tang mỉm cười nói: “Sao hắn không đến đây? Có phải là đột nhiên cảm thấy thế giới bên ngoài quá đáng ghét nên quyết định đến đây định cư, làm hàng xóm của ta có phải không?”
Minh Thế Nhân nghẹn lời lắc đầu. Trong đầu óc ngây thơ của nàng suốt ngày nghĩ chuyện gì thế không biết?
“Gia sư kỳ thực cũng nhớ kỹ ngươi, chỉ là lão nhân gia người quá bận rộn, khoảng thời gian này Thiên Khải Chi Trụ liên tục sụp đổ, tính cả Thiên Khải Chi Trụ Kê Minh thì đã là lần thứ tư rồi, cho nên ta mới tới đây nhắc nhở ngươi.” Minh Thế Nhân nói.
“Ta không đi đâu, ở đây rất tốt.” Đế Nữ Tang nói, sau đó đôi mắt nàng bỗng tròn xoe, miệng lộ lúm đồng tiền nhỏ cười nói: “Hay là ngươi ở lại đây làm láng giềng của ta đi, được không?!”
Cảm xúc của nàng thay đổi quá nhanh rồi, hẳn là do bệnh cô độc mãn tính đây mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận