Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1517

Lục Châu khẽ gật đầu, triệu hoán Bạch Trạch. Bạch Trạch từ xa bay tới đứng trên đỉnh đầu đám người.
“Bắt đầu đi.”
Bạch Trạch kêu lên một tiếng, từng đạo khí tức điềm lành rơi xuống như mưa.
Từ sau khi ăn Thú Chi Tinh Hoa, năng lực của Bạch Trạch được tăng lên theo diện rộng. Lục Châu lập tức tràn trề lực lượng Thiên Tướng, toàn bộ lực lượng truyền thẳng vào trong Trấn Thọ Thung!
Đám người Ma Thiên Các hiểu ý, toàn lực đánh ra chưởng ấn tối cường.
Ầm!
Trấn Thọ Thung chìm xuống mấy mét.
Khí tức điềm lành của Bạch Trạch điên cuồng khôi phục lực lượng Thiên Tướng cho Lục Châu và tu vi cho mọi người.
Ầm!
Trấn Thọ Thung lại chìm xuống.
Ông !
Trấn Thọ Thung rung động kịch liệt. Từ trong lăng mộ bỗng bay ra luồng khí hôi thối, bên trong khí thể ẩn chứa các loại cảm xúc bi quan nồng đậm: tham lam, ích kỷ, thù hận, phẫn nộ…
“Nín hơi ngưng thần.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
“Ung Hoà trấn thủ nơi này ba mươi ngàn năm, Trấn Thọ Thung đã bị hắn tiêm nhiễm quá nhiều cảm xúc bi quan.”
Đám người gật đầu.
Lục Châu mặc niệm Đại Tĩnh Tâm Chú, phạn âm bay ra bao bọc tất cả mọi người, kim quang vờn quanh xua đuổi đám khí thể tiêu cực.
Khổng Văn nói: “Ta hiểu rồi, Ung Hoà vẫn luôn dùng loại tâm tình tiêu cực này để uẩn dưỡng Trấn Thọ Thung, chẳng trách nó lại táo bạo như vậy.”
“Đây không phải chỉ là một món đồ vật à? Sao có thể có cảm xúc?” Tiểu Diên Nhi kỳ quái hỏi.
“Vạn vật đều có linh tính, khi phẩm cấp đạt tới thiên giai thì xuất hiện độ phù hợp, càng về sau linh tính của vật phẩm sẽ càng nhiều, cho đến khi đạt tới Hằng cấp, vật phẩm sẽ sinh ra ý thức tự chủ.” Khổng Văn nói.
“Vậy chẳng phải nó thành người luôn rồi?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Theo pháp tắc bảo toàn, vật phẩm cũng chỉ là vật phẩm, sẽ không biến thành người. Chỉ là vật phẩm ẩn chứa nhiều cảm xúc của chủ nhân sẽ có linh tính tựa như chủ nhân của nó.”
Đoan Mộc Sinh cũng phụ hoạ: “Chẳng trách Bá Vương Thương của ta càng ngày càng dũng mãnh.”
Đám người câm nín.
Đúng lúc này, Trấn Thọ Thung bỗng nhiên bay lên cao, nâng theo tất cả mọi người.
Oanh!
Bình chướng Trấn Thọ Khư trong khoảnh khắc vỡ tan thành từng mảnh nhỏ như pha lê. Quang minh chiếu rọi, ít nhất không gian của bí ẩn chi địa vẫn sáng sủa hơn Trấn Thọ Khư khá nhiều.
Trận pháp biến mất, sinh mệnh khổng lồ ẩn chứa bên trong Trấn Thọ Khư đột nhiên chảy ngược dòng!
“Trở về rồi!”
“Ha ha, thọ mệnh trở về!”
Đám người cuồng hỉ reo lên.
Mái tóc trắng xoá của Tiểu Diên Nhi khôi phục thành màu đen tuyền với tốc độ cực nhanh, làn da nàng trở nên mềm mại mịn màng.
Bảng thọ mệnh của Lục Châu cũng không ngừng tăng lên.
10.000 ngày.
12.000 ngày.
“Nhiều như vậy?” Lục Châu hồ nghi.
Trấn Thọ Thung nằm ở chỗ này quá lâu, thọ mệnh mà nó hấp thu vượt xa con số thọ mệnh của đám người cộng lại, dù chỉ nhả ra một phần nhỏ cũng đã là một con số khổng lồ.
Toàn bộ Trấn Thọ Khư ngập tràn trong khí tức sinh mệnh.
Giữa thiên địa, từng nhánh cây ngọn cỏ khô héo bỗng chốc xanh tươi trở lại, đại thụ điên cuồng sinh trưởng.
Lục Ngô bay lùi lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trấn Thọ Thung:
“Chịu đựng một lát, trận pháp đã biến mất hoàn toàn, uy lực của nó sẽ giảm xuống trên diện rộng.”
Lúc này Bạch Trạch cũng phóng thích xong năng lượng, nó đáp xuống đất đứng đợi.
Trấn Thọ Thung đã thu nhỏ lại bằng một cây côn dài khoảng mười trượng, đột nhiên tấn công về phía đám người.
“Mau tránh!”
Mục tiêu của nó rõ ràng là bốn người Diệp Duy.
Diệp Duy cũng rất mộng bức. Người đông như vậy, cớ gì lại chọn bọn hắn chớ?
“Ngăn trở!”
Toàn thân Trấn Thọ Thung toả ra u quang, mang theo một loại lực lượng không thể kháng cự.
“Quả thật là Hằng cấp.”
Bốn người Diệp Duy lập tức gọi ra Tinh Bàn. Trấn Thọ Thung đột nhiên đập tới.
Phanh phanh phanh…
Bốn đại Tinh Bàn bị đánh lõm vào, bốn người lập tức bị thương nặng, phun ra một búng máu.
“Ngọc phù!”
Bọn hắn không dám do dự nữa, lập tức bóp nát ngọc phù.
Bốn đạo vòng sáng xuất hiện bao bọc toàn thân bốn người Diệp Duy, quang hoa ngút trời, thân ảnh bốn người biến mất tại chỗ.
“Ngọc phù truyền tống cá nhân?” Khổng Văn giật mình nói, “Ta nhớ ra rồi, Diệp Duy… bốn người này chính là tứ đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên, là thủ hạ của Diệp Chính!”
“Hả?” Minh Thế Nhân nói, “Sao ngươi không nói sớm?”
“Ta vừa mới nhớ ra mà!”
“Mấy người này thật là!” Minh Thế Nhân mắng một câu, “Vừa rồi còn dám nói xạo là không quen Diệp Chính.”
“Ngọc phù truyền tống cá nhân là bảo vật không thua gì Huyền Mệnh Thảo, thậm chí còn quý giá hơn… thoắt một cái đã dùng luôn bốn tấm, ngoại trừ Nhạn Nam Thiên thì không ai dám xài sang như thế!” Khổng Văn tán thưởng.
Lục Châu nói: “Không cần để ý, bốn người bọn họ có thể tránh thoát ảnh hưởng tiêu cực của Ung Hoà, có thể thấy là người hiểu chuyện.”
“Sư phụ nói rất có lý. Oan có đầu nợ có chủ, đồ nhi tin là bọn họ cũng không dám cùng sư phụ là địch.” Vu Chính Hải nói.
Vù!
Trấn Thọ Thung đánh về phía Lục Châu. Lục Châu lập tức tung ra một chưởng.
Ầm!
Trấn Thọ Thung bị tóm gọn vào tay hắn.
“Có hy vọng.”
Lục Châu lập tức thôi động lam pháp thân, ép khô lực lượng Thiên Tướng trong cơ thể truyền vào Trấn Thọ Thung.
Ông!
Ma Đà Thủ Ấn cấp tốc chế trụ Trấn Thọ Thung, nó càng lúc càng biến nhỏ, cuối cùng biến thành nhỏ như một cây gậy gỗ.
Lòng bàn tay Lục Châu chảy ra một giọt máu tươi, nhỏ xuống Trấn Thọ Thung. Hồng quang loé lên.
Trấn Thọ Thung bỗng yên tĩnh trở lại, lơ lửng trước mặt Lục Châu.
[Ting ! mời tiếp tục hàng phục Trấn Thọ Thung hằng cấp.].
Sau khi mất đi đống tâm tình tiêu cực, Trấn Thọ Thung trở nên sáng tỏ hơn nhiều, linh tính của nó dần dần cải biến.
Giọt máu tươi kia lăn dài trên thân Trấn Thọ Thung, Hệ thống đã nhắc nhở có thể hàng phục nó, nhưng vấn đề là làm sao hàng phục?
Bạch Trạch?
Lục Châu xem lại bảng Hệ thống, phát hiện Bạch Trạch chưa tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Sau khi phục dụng Thú Chi Tinh Hoa, năng lực của Bạch Trạch quả nhiên cường đại hơn trước nhiều.
Lục Châu khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch từ dưới đất bay lên, lĩnh hội ý của chủ nhân, tưới xuống cơn mưa điềm lành.
Đám người nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Gâu gâu gâu… trong mắt cẩu tử ngập tràn đố kỵ. Nhớ lại viên Thú Chi Tinh Hoa kia, nó lại cảm thấy uỷ khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận