Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1625

Tần Nhân Việt và Lục Châu đều cảm thấy tu vi trong đan điền khí hải bị lực lượng quỷ dị này chế trụ.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, một dự cảm không hay nảy sinh trong lòng.
“Đây là hiệu quả của Thập Tuyệt trận, nhưng bên trong Quy Khư Trận, trẫm vẫn có thể điều động nguyên khí.” Tần Đế vừa nói vừa tiến về phía trước.
Khi đi xuống bậc thang, hắn đạp không hành tẩu, không hề rơi xuống.
Khi đi tới bên cạnh Thôi Minh Quảng, Tần Đế chụp một chưởng vào người lão, thản nhiên nói: “Trong Quy Khư Trận, trẫm muốn ai biến cường, người đó sẽ biến cường.”
Nguyên khí trong không gian tụ tập về phía Thôi Minh Quảng. Những người khác đều cảm thấy đan điền khí hải của bản thân bị phong bế.
“Trẫm ban thưởng lực lượng cho ngươi, tặng ngươi cơ hội báo thù.” Tần Đế nói.
Thôi Minh Quảng cảm nhận được tu vi khôi phục, mỉm cười nhảy xuống.
Tần Nhân Việt nâng tay lên, theo bản năng gọi ra cương khí. “Hả?”
Cương khí không xuất hiện.
Hư ảnh Thôi Minh Quảng loé lên, xuất hiện trước mặt Tần Nhân Việt. “Chân nhân?”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Cho tới bây giờ lão phu chưa từng giết một chân nhân nào. Nếu lúc sinh thời mà giết được một người, đời này sống không uổng phí.” Thôi Minh Quảng nhìn Tần Nhân Việt.
Tần Nhân Việt nhíu mày.
Lúc này, Thôi Minh Quảng đột nhiên xuất chưởng. Tần Nhân Việt cũng nâng tay đón đỡ.
Ầm! Tần Nhân Việt bay ngược ra ngoài, bốn mươi chín kiếm khách lập tức đỡ lấy hắn.
“Lui lại!” Vu Chính Hải hạ lệnh.
Thôi Minh Quảng nói: “Ta chỉ dùng một thành thực lực thôi đấy.”
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, đi tới cách Lục Châu ba mét rồi dừng lại.
“Ngươi có biết lão phu khó khăn đến chừng nào mới bồi dưỡng được khôi nô cao cấp không?”
Lục Châu trầm mặc không nói.
Thấy bộ dáng hờ hững của Lục Châu, Thôi Minh Quảng tức giận nói: “Ta lấy Mệnh Cách của ngươi!”
Ngũ chỉ như sơn đánh về phía Lục Châu. Một chưởng này đủ để đập nát đầu hắn.
Khi chưởng ấn sắp chạm vào trán Lục Châu, Lục Châu đột nhiên lui lại hai bước, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay đâm về phía trước.
Xoẹt !
Nhẹ nhàng, đơn giản.
Một kiếm đâm thủng bàn tay của Thôi Minh Quảng, đồng thời xuyên thủng bả vai hắn.
Ly Sơn tứ lão sửng sốt.
Tần Đế sửng sốt.
Động tác của tứ đại thị vệ và thái giám tổng quản cũng cứng đờ.
Thôi Minh Quảng trợn tròn mắt nhìn Vị Danh Kiếm được kim sắc cương khí thần bí khó lường bao bọc lấy, máu tươi trên người hắn chảy ra như suối.
Lục Châu nhìn Vị Danh Kiếm nhuốm đầy máu, lắc đầu nói: “Nhớ cho kỹ. Ếch ngồi đáy giếng chính là ngươi.”
Xoẹt !
Vị Danh Kiếm lại chém tới. Toàn bộ cánh tay Thôi Minh Quảng bị chém đứt, rơi xuống mặt đất.
Tiếng thét đau đớn của Thôi Minh Quảng vang vọng đến chân trời.
“Thôi lão!”
Ba người kia lập tức nhảy xuống vọt về phía Thôi Minh Quảng. Đáng tiếc bọn hắn cũng không ngoại lệ, bị Quy Khư Trận hút hết nguyên khí, rơi thẳng xuống đất.
Lục Châu khẽ nghiêng Vị Danh Kiếm, máu tươi chảy xuống đất.
Tần Đế lắc đầu nhíu mày nói: “Không thể nào, trẫm mới là người duy nhất có thể điều động nguyên khí trong Quy Khư Trận. Trẫm mới là thần… làm sao ngươi làm được?”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Tần Đế. “Thần?”
Hắn dừng lại một giây rồi nói tiếp: “Vậy lão phu sẽ giết thần.”
Lòng bàn tay đẩy về phía trước, lực lượng Thiên Tướng bám vào Vị Danh Kiếm, kiếm cương xuất hiện đầy trời như pháo hoa, càn quét tứ phương!
Quy Khư Trận cũng là cơ hội trời ban cho Lục Châu.
Tần Đế nâng hai tay lên: “Hoán trận!”
Không gian ngưng trệ!
Nhưng Lục Châu không hề bị khống chế, hư ảnh loé lên xuất hiện trước mặt hắn, đánh ra một chưởng.
Ầm!
Tần Đế kêu lên một tiếng đau đớn: “Tứ đại thị vệ đâu?”
“Tuân lệnh!”
Tứ đại thị vệ lập tức rút ra bội đao, lướt ngang long ỷ nhảy xuống bậc thang.
Bọn hắn vốn là cao thủ nhất đẳng trong cung, dù tu vi bị ngưng kết thì năng lực thực chiến cũng hơn xa các tu hành giả thông thường.
Đương nhiên chiến thuật ngưng kết cương khí này đã không còn hiệu quả. Nếu cứ tiếp tục thi triển Quy Khư Trận sẽ chỉ khiến đối phương giết chóc dễ dàng hơn.
Tứ đại thị vệ phối hợp với Cao Thuyết, khi bọn hắn nhảy ra khỏi bậc thang, tinh không mênh mông hắc ám xung quanh rốt cuộc biến trở lại thành bầu trời xanh thẳm.
Nguyên khí rung động.
Chỉ trong một chớp mắt, nguyên khí trong đan điền khí hải của tất cả mọi người đều khôi phục lại như trước.
Đám người Ma Thiên Các đồng thời lăng không bay lên, phòng ngự tập thể.
Bốn mươi chín kiếm khách bay vọt về phía chân trời.
Thanh sắc đao cương trong tay tứ đại thị vệ bổ về phía Lục Châu. Lục Châu biến Vị Danh Kiếm thành Vị Danh Thuẫn, truyền vào lực lượng Thiên Tướng chắn ngang trước người.
Ầm!
Tia lửa văng ra khắp nơi, kim sắc cương khí thành công ngăn lại tứ đại đao cương.
Tần Đế nói: “Áp chế hắn!”
Hư ảnh loé lên, Tần Đế xuất hiện trên không trung.
Lục Châu vừa định đánh ra lực lượng Thiên Tướng để đẩy lùi toàn bộ, một bóng người đột nhiên xẹt tới.
Tứ đại thị vệ bị đánh bay ra ngoài, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, khoé miệng chảy máu.
“Ta không phát uy, các ngươi coi ta là con mèo bệnh!”
Người vừa ra tay chính là Tần Nhân Việt.
Thân là chân nhân, hắn ghét nhất là bị người khác khống chế. Khi Tần Đế sử dụng Quy Khư Trận, Tần Nhân Việt đã hoàn toàn phẫn nộ.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Thuẫn nhìn về phía Tần Đế.
Hư ảnh Tần Nhân Việt loé lên, thi triển đạo lực lượng đình chỉ không gian, một giây sau đã xuất hiện trước mặt tứ đại thị vệ, đánh ra bốn chưởng ấn.
Phốc!
Bốn toà Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, tứ đại thị vệ rơi thẳng xuống đất.
Nhiếp Thanh Vân nói: “Tiếp tục hàng Mệnh Cách đi!”
Lúc này trên không trung đột nhiên nở rộ bạch quang, lấy Tần Đế làm trung tâm, toàn bộ Quy Khư Trận đều bị bạch quang tràn ngập.
Tần Nhân Việt tựa như không bị ảnh hưởng, tiếp tục xuất chưởng đánh vào tứ đại thị vệ. Phanh phanh phanh…
“A!”
Dưới lực tấn công liên tục của chân nhân, tứ đại thị vệ hoàn toàn không phải đối thủ, chỉ trong mấy giây đồng hồ mỗi người đã bị đánh giết ba Mệnh Cách.
Bọn hắn biết chân nhân cường đại, nhưng hôm nay giao thủ mới biết, cách một Mệnh Quan lại là cách biệt một trời một vực.
Tần Đế trầm giọng quát: “Tần Nhân Việt, trẫm nên sớm diệt trừ ngươi mới phải!”
Tần Nhân Việt nói: “Bản toạ cũng nên giết ngươi từ lâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận