Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1938: Đàm phán

“Có lý, ta sẽ đi liên hệ xem sao.” Lục Ly xoay người rời đi.
Để tiện cho kế hoạch, Lục Châu dẫn theo đám người Ma Thiên Các tiến vào phù văn thông đạo đến Thu Thủy Sơn.
Ngày hôm sau.
Trong đạo trường ở Thu Thủy Sơn, Lục Châu ngắm nhìn bức hoạ của Trần Phu, khẽ thở dài một hơi.
Lúc này Lục Ly nhanh chân chạy đến, khom người nói: “Các chủ, đã liên hệ được với Lê Xuân, lát nữa hắn sẽ đến đây.”
Lục Châu gật đầu, ngồi xuống chờ. Đám người Ma Thiên Các cũng lục tục chạy tới, cùng Lục Châu chờ gặp Lê Xuân.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, bên ngoài đạo trường truyền đến tiếng cười cởi mở: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ta thưởng thức loại nhân tài như ngươi.”
Đám người nhìn ra, quả nhiên là Lê Xuân đạo thánh của Huyền Dặc điện đang mỉm cười đi vào.
Bước vào đạo trường, Lê Xuân nhìn Lục Châu và đám người Ma Thiên Các, gật gù nói: “Đã lâu không gặp, tu vi các ngươi lại tiến bộ không ít.”
Lục Châu nói: “May mắn thôi.”
“Vậy thì ngươi đúng là người rất may mắn.”
“Ngồi đi.” Lục Châu chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Lê Xuân không hề khách khí ngồi xuống: “Ta đã biết mong muốn của các ngươi… Vẫn là câu nói cũ, nếu các ngươi nguyện ý gia nhập Huyền Dặc điện, ta lúc nào cũng hoan nghênh.”
Lục Ly nói: “Dạo gần đây Các chủ nhà ta thường hay nghĩ tới việc này. Người luôn hướng tới chỗ cao, mong Lê Xuân đạo thánh bằng lòng dẫn dắt.”
Trong trăm năm qua Lê Xuân vẫn luôn tìm kiếm nhân tài ở khắp nơi. Cửu liên có không ít tu hành giả, nhưng nhân thủ mãi vẫn chưa đủ. Lại thêm cửu điện khác cũng cạnh tranh không ngừng nên nhiệm vụ đã khó càng thêm khó.
Lê Xuân cười nói: “Đều là việc nhỏ. Nếu các ngươi thành Huyền Giáp Vệ, chúng ta chính là người một nhà rồi.”
Lục Châu nói: “Hôm nay lão phu mời ngươi tới chỉ là để thương thảo việc này, không có nói chúng ta nhất định sẽ gia nhập Huyền Giáp Vệ.”
Nghe vậy Lê Xuân nhướng mày. Đang đùa ta sao?
Lục Châu tiếp tục nói: “Thập điện Thái Hư, chúng ta muốn đi đâu mà chẳng được.”
Đại ý chính là, Huyền Dặc điện các ngươi không phải là lựa chọn duy nhất đâu.
Lê Xuân hiểu ý, vội cười nói: “Không giống nha, Huyền Dặc điện của ta có năng lực tự chủ cao, ngoại trừ Thánh Điện thì không cần nhìn sắc mặt của cửu điện còn lại. Nếu các ngươi vào điện khác thì sẽ không có đãi ngộ này đâu.”
Nghĩ ngợi một chút, Lê Xuân lại nói: “Không phải ai cũng có tư cách gia nhập Huyền Dặc điện, các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Lục Châu gật đầu nói: “Nếu muốn lão phu gia nhập Huyền Dặc điện, phải đáp ứng một điều kiện này.”
“Mời nói.”
“Mọi người ở đây đều là bằng hữu lâu năm của lão phu, bọn hắn và lão phu có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.”
Lê Xuân nhìn đám người Ma Thiên Các, khẽ gật đầu. Đây đúng là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
Hắn thử cảm ứng tu vi của đám người, phát hiện ai nấy đều không tệ. Có một số người tuy tu vi chưa đủ chuẩn nhưng nể mặt Lục Châu thì cũng bỏ qua được. Hiện tại đang thiếu hụt nhân tài, giảm yêu cầu một chút cũng chẳng sao.
Lê Xuân bỗng kỳ quái hỏi: “Ta nhớ rõ ngươi còn có mấy tên đệ tử tu vi không tệ. Bọn hắn đi đâu cả rồi?”
Nghe được câu hỏi này, Lục Châu liền biết tin tức của Lê Xuân không mấy linh thông.
Việc này cũng không có gì lạ, đệ tử Lục Châu đều nắm giữ hạt giống Thái Hư, bị năm vị đại Chí Tôn mang đi, bảo hộ cực kỳ chặt chẽ. Đừng nói lưu truyền tin tức, ngay cả muốn gặp bọn hắn cũng khó như lên trời. Cho dù là Thượng Chương Đại Đế sống ở Thái Hư cũng thời thời khắc khắc trông chừng Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, đừng nói tới đám Đại Đế sống ở vùng đất thất lạc.
“Lão phu cũng không biết bọn hắn đã đi đâu.” Lục Châu thành thật đáp.
“Thật đáng tiếc.”
Lê Xuân nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở bức chân dung của Trần Phu. “Theo tính toán của ta thì đại hạn của Trần Phu đã đến từ sớm. Đệ tử của hắn đâu hết rồi?”
Đám người không còn gì để nói.
Lê Xuân đúng là rất cần mẫn, nói ba câu cũng không rời nghề chính. Xem ra Huyền Dặc điện thật sự đang rất thiếu hụt nhân tài.
Lục Châu rất áy náy với cái chết của Trần Phu, càng không muốn đệ tử của hắn bị quấy rầy, bèn nói: “Bọn hắn đã rời khỏi quê hương, sống cuộc đời ẩn cư tu hành.”
Lê Xuân lộ vẻ tiếc hận nói: “Thật là đáng tiếc, đám đệ tử của Trần Phu có thiên phú không tệ, nếu bồi dưỡng thích đáng thì sau này cũng trở thành nhân tài đắc lực.”
“Thôi, bây giờ nói mấy chuyện này cũng đã muộn.” Lê Xuân tiếp tục nói, “Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, nhưng gia nhập Thái Hư thì ngươi phải tuân thủ quy củ của Thái Hư.”
Không đợi Lục Châu trả lời, Lục Ly đã lên tiếng: “Đó là đương nhiên.”
Nói thế nào thì cũng phải vào được Thái Hư trước đã, chuyện sau đó từ từ tính.
“Tốt lắm!” Lê Xuân hưng phấn đứng lên nói, “Lê Xuân ta chúc mừng các vị, từ nay trở thành người đứng trên vạn người. Ba ngày sau chúng ta cùng nhau lên trời!”
Theo Lê Xuân, chỉ cần giúp Huyền Dặc điện lớn mạnh thì đám người này có bối cảnh gì cũng không quan trọng. Lê Xuân cũng không thèm để ý Lục Châu kiêu ngạo thế nào, vào Thái Hư rồi thì có là rồng cũng phải cuộn mình lại.
Tu hành giả cửu liên không có người nào dám lớn lối ở Thái Hư, đây là sự thật đã được chứng minh qua một trăm ngàn năm.
Vấn đề đám người Ma Thiên Các lo lắng cũng không phát sinh.
Đêm hôm đó.
Lục Châu ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Từ khi lĩnh hội Thiên Tự Quyển, ý thức của Lục Châu đều bị kéo vào một vòng xoáy, tựa như giấc mộng kỳ quái.
Trong mộng, hắn không có lực lượng, không có tu vi, khi gặp phải hung thú cũng bay không nổi, gặp phải vòng xoáy thì không rời đi được, cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng. Thỉnh thoảng hắn sẽ thấy Công Đức Thạch khắc đầy ký hiệu kỳ bí, toả kim quang chói mắt.
Không biết đã bao lâu, bên tai Lục Châu bỗng truyền tới thanh âm: “Các chủ.”
“Các chủ?”
Lục Châu cố gắng mở to mắt. Ý thức giống như từ nơi biển sâu từ từ ngoi lên, rốt cuộc cũng trở về bản thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận