Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2079: Thất Lạc Chi Quốc

Hai người đi vào thông đạo, quang hoa lóe lên, chỉ lát sau hai hư ảnh đã xuất hiện trên bầu trời phía tây hòn đảo thất lạc.
Quang cảnh nơi này xanh um tươi tốt, cảnh sắc dễ chịu, không khí tươi mát, nguyên khí đủ đầy, rất thích hợp để tu hành. Lục Châu không khỏi hỏi: “Nơi này tốt như vậy sao ngươi còn muốn trở về Thái Hư?”
Bạch Đế thở dài đáp: “Lá rụng về cội.”
Vừa dứt lời, trong hòn đảo xuất hiện hơn trăm tu hành giả mặc bạch y bay lên không trung, đồng loạt khom người nói:
“Bái kiến Bạch Đế bệ hạ!”
Bạch Đế vung tay áo nói: “Miễn lễ, còn không mau tham kiến Lục các chủ?”
“Bái kiến Lục các chủ.” Đám người đồng thanh hô to nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc, người này là ai sao lại có thể ngang hàng với Bạch Đế bệ hạ như thế?
Lục Châu thản nhiên nói: “Được rồi, không cần mất thời gian lễ nghĩa như thế, đưa lão phu đi gặp Chấp Minh đi.”
Trong đám người có không ít trưởng lão và đệ tử hạch tâm, bọn hắn giật mình ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Lục các chủ đến tìm Chấp Minh chi thần?”
Lục Châu gật đầu.
Vị trưởng lão kia lập tức nói: “Xin bệ hạ nghĩ lại, việc này liên can trọng đại, tuyệt đối không thể để ngoại nhân biết.”
Những người khác cũng nói theo: “Xin bệ hạ nghĩ lại.”
Lục Châu sẽ không để ý tới thái độ của những người này, chỉ nhìn Bạch Đế.
Bạch Đế chắp tay sau lưng nói: “Lục các chủ không phải ngoại nhân.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, có phải ngoại nhân hay không chúng ta đều nhìn thấy mà? Bạch Đế bệ hạ coi chúng ta là đồ đần sao?
“Chuyện này thật sự quá quan trọng, liên quan đến tồn vong của ngàn vạn con dân trong Thất Lạc Chi Quốc, mong Bạch Đế bệ hạ nghĩ lại.”
Bạch Đế liếc nhìn đám người: “Việc này bản đế tự có phân tấc. Lục các chủ không phải người ngoài, hắn là sư phụ của Thất Sinh.”
“Sư phụ Thất Sinh?”
Đám người nghị luận ầm ĩ. Thất Sinh còn có sư phụ?
Bạch Đế tiếp tục nói: “Thất Sinh đã cống hiến rất nhiều cho Thất Lạc Chi Quốc, việc này không cần phải thảo luận nữa.”
Đám người khó hiểu, không rõ vì sao Bạch Đế lại khăng khăng như vậy. Nhưng dù Bạch Đế tốt tính cỡ nào cũng sẽ có điểm mấu chốt, nếu thuộc hạ cứ không ngừng phản đối ý hắn thì trước sau gì hắn cũng sẽ nổi giận nên đám người không dám nói gì thêm.
Bạch Đế ra hiệu: “Mời.”
Đúng lúc này, từ xa có ba tên bạch bào tu hành giả bay tới, rõ ràng khí thế bất đồng, tuổi tác không nhỏ mà tu vi lại không thấp.
“Lại là ai đây?” Lục Châu hỏi.
Bạch Đế thở dài: “Đây là ba vị thần tôn của hòn đảo thất lạc, trước kia bọn hắn cùng bản đế rời khỏi Thái Hư, thành lập nên Thất Lạc Chi Quốc, bọn hắn là cánh tay đắc lực của bản đế.”
Ba vị thần tôn có tu vi thần quân, lăng không đứng đó, người cao tuổi nhất đứng ở giữa khom người nói: “Ông Thực tham kiến bệ hạ, nghe nói bệ hạ muốn đưa người đến gặp Chấp Minh chi thần, sự tình này e rằng không ổn.”
Ông Thực nói thẳng vào vấn đề, ánh mắt nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu lắc đầu nói: “Đường đường là Đại Đế mà ra quyết định vẫn cần xem sắc mặt người khác?”
Bạch Đế cảm thấy uy quyền của mình bị chất vấn, lập tức trầm giọng nói: “Ông Thực, các ngươi lui xuống đi! Không có mệnh lệnh của bản đế, bất kỳ người nào cũng không được đến gần!”
“Bệ hạ!” Đám người đồng loạt quỳ xuống.
“Các ngươi dám công nhiên vi phạm mệnh lệnh của bản đế?”
Ông Thực khăng khăng nói: “Lão thần cho dù chết cũng phải khuyên can bệ hạ. Thất Lạc Chi Quốc không dễ gì mà có được hòa bình, nơi đây có ngàn vạn con dân cần ngài bảo vệ, nếu Chấp Minh xảy ra chuyện thì chúng ta đều là tội nhân thiên cổ! Xin bệ hạ nghĩ lại!”
“Xin bệ hạ nghĩ lại.” Đám người đồng thanh hô lên.
Lục Châu vốn chẳng có ý mưu hại Chấp Minh, chỉ muốn xin một giọt tinh huyết của nó. Nhưng hiện tại lại có một đám người không biết sống chết nhảy ra cản trở, đương nhiên hắn không thể nhịn được.
Lục Châu trầm giọng quát: “Làm càn!”
Tiếng gầm mang theo lực lượng Thiên Đạo càn quét đánh ra, ba vị thần tôn biến sắc, hai tay chập lại đón đỡ.
Ầm!
Ba người bị đánh bay ra sau, kinh hãi nhìn về phía Lục Châu. Chỉ một chiêu đã đẩy lùi ba vị thần quân, thực lực đối phương mạnh đến khủng bố.
Bạch Đế cũng không ngờ Lục Châu lại làm vậy, vẻ mặt trở nên khó xử.
Giúp Lục Châu răn dạy người mình thì đúng là không thể nói nổi, nhưng giúp người mình bài xích ngoại nhân thì càng không phù hợp đạo lý làm người, huống chi người này còn do hắn dẫn tới đây.
Lục Châu hừ lạnh nói: “Lão phu có hẹn trước với Bạch Đế, cần phải gặp được Chấp Minh. Nếu các ngươi vẫn u mê không tỉnh thì lão phu không ngại đánh tỉnh các ngươi.”
Cảm nhận được lửa giận của Lục Châu, Bạch Đế lập tức nói ngay: “Bản đế lặp lại lần nữa, tránh ra!”
Ba vị thần tôn đành phải lui về sau mấy bước, trên mặt vẫn còn có vẻ không phục.
Lục Châu quay đầu nói với Bạch Đế: “Theo lão phu thấy thì ngươi nên sớm thoái vị Đại Đế đi thì hơn, có vẻ như người khác thích hợp làm Đế của Thất Lạc Chi Quốc hơn ngươi rồi.”
Ba vị thần tôn nghe vậy giật bắn mình, vội vàng quỳ xuống đồng thanh nói: “Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ thề trung thành với Đại Đế bệ hạ, tuyệt không thay lòng.”
Bạch Đế lộ vẻ xấu hổ nói: “Lục các chủ đừng chê cười bản đế, ba người bọn hắn cùng bản đế vào sinh ra tử, nếu thật có dị tâm thì trước kia đã không theo bản đế rời khỏi Thái Hư.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu ý của lão phu.”
“Xin lắng tai nghe.”
“Nếu người cai quản hòn đảo thất lạc này không phải ngươi thì lão phu cần gì phải để ý tới quy củ của các ngươi nữa. Giết sạch bọn hắn là được, Chấp Minh tất nhiên sẽ tự mình xuất hiện.”
Nói xong, Lục Châu giẫm một cước xuống đất.
Ầm ầm! Đại địa run lên, cây cối trong phạm vi ngàn mét đều rung động, lá cây rơi xào xạc không ngừng.
Sắc mặt mọi người đại biến, nhìn Lục Châu với vẻ kiêng kỵ. Người này là ai mà dám nói chuyện bằng khẩu khí hung hăng như thế?
Lục Châu nói: “Gọi Chấp Minh ra đi.”
Lần này Bạch Đế chỉ gật đầu: “Được.”
Không ai dám lên tiếng phản đối nữa, nhưng ba vị thần tôn và đám bạch bào tu hành giả đều không rời đi mà đứng ở hậu phương quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận