Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1839: Năm vị chân nhân

Bên ngoài đạo trường đứng đầy người.
Lục Châu đã thu hồi thánh nhân chi quang, cùng Trần Phu đồng thời bước ra. Tiếng nghị luận lập tức im bặt, Thu Thủy Sơn rơi vào im ắng trong một thoáng chốc.
“Sư phụ?!” Trương Tiểu Nhược là người đầu tiên chạy đến, hưng phấn nhìn Trần Phu.
Đám người đồng loạt khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Trần Phu nhìn bọn hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lục các chủ đáp ứng lời mời của ta đến đây làm khách, mấy người các ngươi có đủ lễ nghĩa hay không?”
Hoa Dận nói: “Sư phụ, việc này người yên tâm.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Đám đồ đệ của ngươi đều hiểu lễ nghĩa, thông tình đạt lý. Ngươi dạy dỗ rất tốt.”
Trên đời này còn có người nào hiểu rõ đồ đệ hơn Trần Phu sao? Hắn biết Lục Châu đang nể mặt mình nên mới nói vậy.
Hoa Dận len lén đánh giá sư phụ, thấy sắc mặt hắn tiều tuỵ bèn nói: “Sư phụ, thân thể người không tốt, sao bây giờ lại đi ra?”
Trần Phu nói: “Chuẩn bị ghế ngồi.”
Đạo đồng đã chuẩn bị sẵn hai cái ghế, một trái một phải. Hai người đồng thời ngồi xuống.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vui vẻ đứng đằng sau Lục Châu.
“Sư phụ, đồ nhi đấm lưng cho người!” Tiểu Diên Nhi nói. Hải Loa đứng bên cạnh cũng phụ trợ.
Trần Phu cạn lời.
Khụ khụ.
Hoa Dận hỏi: “Sư phụ, gió lớn quá sao?”
“Cút!” Trần Phu tức giận quát to một tiếng.
Hoa Dận bị mắng đến mộng bức, bèn lui về sau hai bước.
Tiểu Diên Nhi lại nói: “Sư phụ, người khổ cực quá.”
Trần Phu hỏi chấm?
Khụ khụ.
Không một người nào nói chuyện với hắn, cũng không ai nhúc nhích. Trần Phu chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, nhưng đành nhịn xuống, mỉm cười nói:
“Những người này chính là đệ tử của ngươi?”
Lục Châu nói: “Còn không mau hành lễ với Trần đại thánh nhân?”
Đoàn người Ma Thiên Các lập tức hành lễ.
Các đệ tử Thu Thủy Sơn cũng từ cách đứng và xưng hô của bọn hắn mà phán đoán địa vị và tu vi đối phương. Hoa Dận cười nói:
“Thì ra vị cô nương xinh đẹp này là cửu đệ tử của tiền bối, hân hạnh, hân hạnh.”
Tiểu Diên Nhi liếc nhìn hắn một cái. “Lễ của ngươi không đúng rồi.”
“Không đúng?”
“Đại sư huynh và nhị sư huynh ta đều có mặt ở đây. Ngươi là đại đệ tử Thu Thủy Sơn, lý ra nên tiếp đãi các sư huynh ta mới đúng. Ngươi chỉ nói chuyện với ta khiến người khác có cảm giác ngươi không coi ai ra gì. Chẳng lẽ ngươi xem thường các sư huynh của ta?” Tiểu Diên Nhi nói.
Hoa Dận sửng sốt, xua tay nói: “Không dám không dám. Ta không hề có ý này.”
Trần Phu cười nói: “Hay cho một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng. Lục lão đệ, ngươi có kế hoạch gì?”
‘Kế hoạch’ ý chỉ ‘kế hoạch gây thù hằn’ mà hai người vừa nói trong đạo trường.
Lục Châu gật đầu nói: “Nghe nói thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn tài năng xuất chúng, là cao thủ nhất đẳng ở Đại Hàn. Tu hành giới Đại Hàn có sáu vị chân nhân mà hết bốn vị là người của Thu Thủy Sơn rồi, đây là thật chứ?”
Trương Tiểu Nhược nói xen vào: “Hiện nay Thu Thủy Sơn có năm chân nhân rồi. Trong một trăm năm qua đã có người mới tấn thăng.”
Đám đệ tử Thu Thủy Sơn lập tức hiện vẻ kiêu ngạo. Nếu đặt ở cửu liên thì đây đúng là việc vui đáng để khoe khoang. Thanh liên giới suốt 30.000 năm cũng chỉ có bốn vị chân nhân.
Lục Châu gật đầu nói: “Là những vị nào?”
“Vãn bối Hoa Dận, đại đệ tử Thu Thủy Sơn.”
“Vãn bối Lương Ngự Phong, nhị đệ tử Thu Thủy Sơn.”
“Vãn bối Chu Quang, tam đệ tử Thu Thủy Sơn.”
“Vãn bối Vân Đồng Tiếu, tứ đệ tử Thu Thủy Sơn.”
“Vãn bối Trương Tiểu Nhược, ngũ đệ tử Thu Thủy Sơn. Vãn bối là người vừa tấn thăng chân nhân.” Trương Tiểu Nhược tự hào giới thiệu.
Vừa hay là năm đệ tử đứng đầu, toàn bộ đều là nam.
Lục Châu nhìn năm người, gật đầu khen: “Không tệ.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Dưới trướng lão phu cũng có mười đồ đệ không nên thân, bọn hắn rất thích khiêu chiến cao thủ.”
Các đệ tử Thu Thủy Sơn nghe vậy không chỉ không sợ hãi mà còn rất hưng phấn muốn được tỷ thí một phen. Dùng cách này để thể hiện địa vị của Thu Thủy Sơn là tốt nhất.
Mười đệ tử Ma Thiên Các lần lượt báo ra danh tự.
Đám thanh bào đệ tử đứng bên dưới bậc thang bắt đầu châu đầu nghị luận.
“Nhìn người kia kìa, mập béo đến mức trông đần độn thật ấy, ha ha.”
“Cái người gầy gầy kia trông rất hèn mọn xấu xa.”
“Cái tên cầm thương mới là ngốc nhất ấy, hai mắt không có tinh thần, tám phần là tối qua ngủ không đủ giấc.”
“Không ngờ lại có nhiều nữ đệ tử như vậy, nếu so về tướng mạo thì bọn hắn thắng chắc rồi. Đáng tiếc… hẳn chỉ là bình hoa di động.”
“Lão đại và lão nhị thì trông rất có phong phạm cao thủ, e là không đơn giản.”
Lời nghị luận của đám người tu vi thấp khó tránh khỏi chỉ trông mặt mà bắt hình dong, không ai thèm để ý tới.
Mười đệ tử Ma Thiên Các không hề mang theo toạ kỵ tới đây. Bởi vì đám toạ kỵ có hình thể lớn nên đều để lại ở bên ngoài phù văn thông đạo.
Hoa Dận quay đầu trừng mắt nhìn đám thanh bào đệ tử, khẽ mắng: “Không được vô lễ.”
Đám đệ tử ngoại môn lập tức yên tĩnh trở lại, không còn dám thảo luận linh tinh nữa. Hoa Dận chắp tay nói với Lục Châu: “Ý của tiền bối là?”
Trần Phu nói: “Người trẻ tuổi thì nên luận bàn với nhau một chút để học hỏi thêm kỹ nghệ. Hoa Dận, ngươi là đại sư huynh, nên làm gương trước.”
Hoa Dận hiểu rõ, gật đầu nói: “Sư phụ nói rất đúng.”
Trương Tiểu Nhược cũng nói theo: “Nếu sư phụ đã lên tiếng thì đồ nhi nguyện làm quân tiên phong. Các vị bằng hữu Ma Thiên Các, ai muốn đánh với ta một trận nào?”
“Thu Thủy Sơn có vẻ hơi nhỏ, không thích hợp để đánh nhau. Trước tiên định ra quy củ rồi hãy luận bàn.” Lục Châu nói.
Trần Phu gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy. Nếu là luận bàn thì vừa phân thắng bại là dừng lại ngay. Các ngươi không được thương tổn các vị bằng hữu, ngay cả một cành cây ngọn cỏ cũng không được làm hư hại. Có hiểu không?”
Đến cảnh giới chân nhân thì chỉ cần tiện tay cũng phá hủy được một ngọn núi. Định ra quy củ không thương tổn cây cỏ sẽ khảo nghiệm được năng lực khống chế nguyên khí của ai cao minh hơn.
Trương Tiểu Nhược nói: “Đồ nhi hoàn toàn đồng ý với quy củ của sư phụ.”
Nơi này là Thu Thủy Sơn, là địa bàn của bọn hắn, đương nhiên không thích bị người khác làm hỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận