Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1217

“Ngươi gọi ta là nha đầu?”
Từ dáng vẻ bên ngoài, Diệp Thiên Tâm cảm thấy vị nữ tử ưu nhã này có tuổi tác chỉ ngang ngửa mình. Dung mạo nàng xuất trần, không nhiễm khói lửa nhân gian, vừa nhìn đã biết là người có xuất thân bất phàm.
Nữ tử nói: “Ta lớn hơn ngươi rất nhiều. Nhưng mà…” Giọng nàng trở nên ôn nhu, “Muội muội, ngươi tên gì?”
Diệp Thiên Tâm rất cảnh giác, không trả lời nàng.
Danh tiếng và hình tượng của Diệp Thiên Tâm, khắp kim liên giới này không ai là không biết. Nữ tử xa lạ trước mặt lại không biết Diệp Thiên Tâm, chỉ có thể chứng minh nàng ta không phải người kim liên giới.
“Ta còn có việc… Cáo từ.” Diệp Thiên Tâm cự tuyệt nói.
“Thừa Hoàng là Mệnh Cách thú thế gian khó gặp, nhưng lại xuất hiện trước mắt thế nhân, đi lại khắp nơi như thế, rất dễ bị người phát hiện. Nó rất thông minh, đánh hơi được nguy hiểm, đáng tiếc… nó không nỡ rời xa ngươi. Ngươi nhẫn tâm nhìn nó rơi vào tình cảnh nguy hiểm sao?”
Diệp Thiên Tâm khẽ giật mình.
Người nào cũng có nhược điểm. Nàng thừa nhận lời vừa rồi của nữ tử khiến nàng chần chừ.
“Ngươi là ai?” Diệp Thiên Tâm hỏi.
“Ta họ Lam… Chào ngươi.” Nữ tử đặt một tay lên vai, làm động tác chào hỏi.
Diệp Thiên Tâm nói: “Ngươi là người dị tộc.”
“Khắp thiên hạ này đều là một nhà.”
“Ý của ta là, ngươi đến từ địa phương khác.”
“Đúng vậy.”
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta đi giải sầu…”
Diệp Thiên Tâm nhíu mày, lời này rất khó khiến người khác tin tưởng. “Chỉ đi giải sầu?”
“Ừm.” Câu trả lời của nàng cực kỳ đơn giản.
“Ngươi muốn bắt Thừa Hoàng?”
Lam Hi Hoà mỉm cười lắc đầu.
“Ngươi muốn bắt ta?” Diệp Thiên Tâm lại hỏi.
Lam Hi Hoà vẫn lắc đầu.
“Vậy được… Ta còn có việc, cáo từ.”
Lam Hi Hoà lẳng lặng nhìn Thừa Hoàng chậm rãi đứng dậy, mang theo Diệp Thiên Tâm chuẩn bị rời đi.
Vù vù…
Đúng lúc này, trong cánh rừng gần đó đột nhiên xuất hiện mấy chục đạo hắc ảnh.
“Hừ.” Diệp Thiên Tâm cau mày, vỗ nhẹ lên lưng Thừa Hoàng. “Chúng ta đi.”
Thừa Hoàng phóng lên trời, nhưng mấy chục toà hắc sắc pháp thân đã xuất hiện, bao vây nàng và Thừa Hoàng bên trong.
Đối phương hầu hết là thập diệp, ngoài ra còn có hai tên Thiên Giới Bà Sa. Diệp Thiên Tâm hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
“Không ngờ ở chỗ này lại gặp được một con Mệnh Cách thú, thật là may mắn!”
“Tin tức của liên minh quả thật chính xác… Hắc Tháp còn chưa áp dụng kế hoạch nuôi nhốt tại nơi này.”
“Hắc Tháp bây giờ ốc không mang nổi mình ốc, nào có thời gian chạy loạn.”
Mấy chục tên tu hành giả gật đầu.
Diệp Thiên Tâm hạ lệnh: “Đi!”
Thừa Hoàng lại nhảy lên không trung, nhào về phía một pháp thân nhỏ yếu trong số đó.
Hai toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa lập tức xuất hiện, gọi ra Tinh Bàn ép xuống. Diệp Thiên Tâm thi triển Bích Hải Triều Sinh Quyết chống cự nhưng không mảy may làm gì được Tinh Bàn.
Oanh!
Tinh Bàn đập vào thân thể Thừa Hoàng khiến nó bị đau hạ xuống đất, cái đuôi quét ngang khiến mấy trăm cây đại thụ ầm ầm ngã xuống.
“Nha đầu, Thừa Hoàng không thuộc về ngươi. Cút đi.”
Diệp Thiên Tâm không có khả năng bỏ Thừa Hoàng lại, nàng trầm giọng nói: “Nếu các ngươi dám động đến nó, ta thề sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Chỉ bằng ngươi?”
“Chỉ bằng ta là người Ma Thiên Các.”
“Ma Thiên Các?!” Đám tu hành giả đưa mắt nhìn nhau.
Hai toà Thiên Giới Bà Sa đứng sóng vai, chậm rãi nói: “Bên trên có nói, tạm thời không thể trêu chọc Ma Thiên Các.”
“Đúng là khó xử… Nhưng không phải là không có cách.”
“Ý của ngươi là?”
Tên Thiên Giới Bà Sa kia làm động tác chém xuống. Hai người nhìn nhau ăn ý rồi hờ hững hạ lệnh:
“Giết.”
Mấy chục tu hành giả bốn phía ùa lên. Lông trên người Thừa Hoàng dựng lên đầy giận dữ.
“Được rồi.”
Bên bờ hồ đối diện, giọng nói êm dịu của Lam Hi Hoà truyền vào tai tất cả mọi người.
Lúc này đám tu hành giả vây công Thừa Hoàng mới chú ý đến một nữ tử ưu nhã xinh đẹp như tiên giáng trần đang đạp không đi tới. Không biết từ bao giờ mái tóc nàng đã biến thành màu bạch kim.
Nàng mỉm cười đi về phía Diệp Thiên Tâm.
“Ngươi là ai?” Tu hành giả Thiên Giới Bà Sa cau mày hỏi.
Lam Hi Hoà không đáp, vẫn thản nhiên đi tới.
“Muốn chết thì đừng oán trách người khác!” Đám tu hành giả lập tức xông lên.
Lam Hi Hoà nhẹ nhàng nâng tay, lòng bàn tay bắn ra quang mang sáng trắng như ánh trăng. Không khí ngưng kết, nguyên khí đình trệ.
Vạn vật đều bị đông cứng tại chỗ.
“Ngươi !”
Mấy chục tu hành giả lộ vẻ kinh hãi… đáng tiếc đã muộn.
Ngay sau đó, đám tu hành giả bốn phía tựa như pha lê vỡ vụn, thân thể nứt toác ra, không hề cảm thấy đau đớn vì bọn hắn đã tử vong chỉ trong tích tắc, từng thân ảnh rơi thẳng xuống hồ.
Hồ nước trong xanh thanh tịnh lúc này đã nhuốm một màu đỏ thẫm.
Diệp Thiên Tâm cả kinh nhìn nữ tử xa lạ trước mặt.
“Ngươi đến từ Ma Thiên Các?”
“Phải…” Diệp Thiên Tâm càng thêm cảnh giác.
“Bọn hắn là người Hắc Diệu liên minh.”
“Hắc Diệu liên minh?”
Lam Hi Hoà mỉm cười nói: “Ta cứu ngươi một mạng, không nói cảm ơn sao?”
“Tạ ơn. Nhưng mà ngươi rốt cuộc là ai?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi.
“Việc này không quan trọng.” Lam Hi Hoà cười khẽ một tiếng, “Chúng ta có duyên, nếu không chê… hãy gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”
U !
Thừa Hoàng lắc đầu kịch liệt.
Diệp Thiên Tâm bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng nhìn thấy rồi đó…”
Lam Hi Hoà không tức giận mà vẫn ôn hoà nói với Thừa Hoàng:
“Thừa Hoàng, ngươi có thể trợ giúp chủ nhân mình bước vào Thiên Giới Bà Sa không?”
“Ngươi có thể vĩnh viễn bảo vệ nàng không?”
“Ngươi có thể ở trong thành trì của nhân loại cả đời không rời đi không?”
Liên tục ba câu hỏi đặt ra khiến Thừa Hoàng ngơ ngác. Từng câu đều đâm vào nhược điểm của nó.
Trên thực tế, Thừa Hoàng có trí tuệ không kém gì Anh Chiêu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thừa Hoàng, Lam Hi Hoà cũng muốn lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của nó. Nhưng bây giờ nàng đổi ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận