Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2170: Chính thức đối mặt

Tư Vô Nhai chỉ tay lên thiên khung: “Ngươi cho rằng ngươi có thể lợi dụng Thông Thiên Tháp để biến Thánh Vực thành toà thành giữa không trung? Ngươi cho rằng ngươi có thể chưởng khống thập đại quy tắc?”
Minh Tâm cảm thấy chán ghét mấy câu hỏi của hắn, tiện tay vung lên.
Ầm! Tư Vô Nhai bị đánh bay ra xa.
Đám tu hành giả hắc liên lại lần nữa bay tới, lần này Tư Vô Nhai dùng sóng âm nói lớn: “Không muốn hy sinh vô ích thì cút hết cho ta!!”
Đám tu hành giả do dự nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
Tư Vô Nhai lại nói: “Ta lấy danh nghĩa Ma Thiên Các bảo đảm với các ngươi, đại địa sẽ không sụp đổ! Toàn bộ các ngươi mau cút khỏi đây!!”
Hàng trăm ngàn người nghe vậy bèn hành lễ với Tư Vô Nhai rồi rút lui như thuỷ triều.
Minh Tâm lắc đầu nói: “Sinh mệnh yếu ớt nhất lại cứ thích giãy giụa liều mạng.”
Đúng lúc này, phía tây nam truyền đến động tĩnh cực lớn. Ầm ầm ầm!
Minh Tâm không thèm nhìn tới mà nói: “Sư phụ ngươi hẳn đang ở Thánh Vực, chắc là hắn sẽ chấn kinh với kiệt tác của bản đế lắm.”
Trong Thông Thiên Kính truyền ra tiếng vang thật lớn. Thiên Khải Chi Trụ Trứ Ung nứt ra rồi hoàn toàn sụp đổ. Ngay sau đó thập điện cũng đứt đoạn, tách rời khỏi Thánh Vực.
Vô số lãnh thổ bát ngát đều ầm ầm sụp đổ, vùi chôn không biết bao nhiêu sinh linh.
Duy chỉ có Thánh Vực là sáng lấp lánh trên không trung.
Bí ẩn chi địa chỉ trong phút chốc đã chất đống vô số cự thạch và mảnh đại lục, sơn mạch và núi non hiểm trở lập tức hình thành, vô biên vô hạn!
Mọi chuyện đều có hai mặt.
Thái Hư sụp đổ, nhưng bí ẩn chi địa lại lần nữa có được quang minh. Một trăm ngàn năm qua sống trong sương mù u ám, nay bí ẩn chi địa lại được tân sinh, chỉ là tân thiên địa tạm thời chưa có sinh linh nào tồn tại.
Trong Thánh Thành.
Lục Châu nhìn thấy mười đồ đệ bị trói buộc, hàng chân mày khẽ nhíu lại. “Minh Tâm, đây là thủ đoạn của ngươi?”
Hắn tức giận bay lên không trung, trong tay xuất hiện một đạo kiếm cương không chút lưu tình bổ thẳng vào Thông Thiên Tháp.
Ầm!
Một chiêu chứa đầy lực lượng Thiên Đạo bộc phát ra sóng xung kích cường đại khiến vô số tu hành giả Thánh Vực phải sợ hãi lùi về sau, không còn chút ý niệm chiến đấu nào.
Một kiếm không đủ thì hai kiếm.
Lục Châu dùng hai tay cầm tia kiếm cương, mặc niệm thần thông Thiên thư, trên kiếm cương xuất hiện lam sắc điện hồ.
Khi tia kiếm cương kia sắp bổ xuống Thông Thiên Tháp lần nữa, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện kháng trụ đạo kiếm cương này. Hư ảnh không địch lại, lập tức bị kiếm cương ngàn trượng của Lục Châu đánh bay ra xa, phun đầy máu tươi.
Lục Châu liếc mắt nhìn về phía hư ảnh kia. “Quan Cửu.”
Quan Cửu không ẩn nấp mà lựa chọn đối mặt với Ma Thần, cũng chính là lão sư trước đây của hắn.
“Lão sư.”
“Một trăm ngàn năm trước, tên súc sinh nhà ngươi phản bội lão phu. Bây giờ còn muốn ra tay ngăn cản?”
Quan Cửu lắc đầu nói: “Ngài tha cho bọn hắn đi. Lão bách tính trong Thánh Thành là người vô tội, ngài phá hủy Thông Thiên Tháp sẽ khiến toàn bộ Thánh Thành tiêu vong.”
Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu đã cho các ngươi cơ hội, là do các ngươi không trân quý.”
“Lão sư, cầu xin ngài lại cho mọi người một cơ hội!” Quan Cửu quỳ xuống nói.
Cái quỳ của hắn khiến đám Thánh Điện Sĩ động dung. Thân là một trong tứ đại chí tôn lại quỳ xuống cầu xin Ma Thần.
Lục Châu hờ hững đáp: “Vậy ai cho lão phu cơ hội?”
Trên bầu trời, mười đạo quang trụ không ngừng vận chuyển lực lượng sinh cơ và nguyên khí truyền vào Thái Hư. Nếu không chém đứt chúng, người mất mạng chính là mười đệ tử của hắn, ai cho hắn cơ hội?
Quan Cửu á khẩu không thể đáp lời. Sự tình phát triển cho tới lúc này đã vượt xa tầm nhìn của Quan Cửu, hắn ngẩng đầu giải thích:
“Ta thật sự không biết rõ tình hình, ta không ngờ muốn xây dựng lại thiên địa phải trả giá bằng tính mạng của bọn hắn…”
“Xảo biện!”
Lục Châu vung tay, kiếm cương ngàn trượng đánh về phía Quan Cửu. Đám Thánh Điện Sĩ muốn ra tay ngăn cản nhưng không gian bị khoá chặt, một kiếm kia đánh trúng lồng ngực Quan Cửu.
Quan Cửu bị đánh bay, trước ngực xuất hiện một lỗ máu, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Lục Châu lãnh đạm nói: “Lão phu truyền đạo cho ngươi, giúp ngươi tìm kiếm Mệnh Cách, hộ pháp cho ngươi. Ngươi còn có mặt mũi giằng co với lão phu?”
Quan Cửu miễn cưỡng ổn định thân thể, thều thào nói: “Học sinh biết mình đáng chết, nhưng bọn họ không đáng chết! Xin ngài hãy nghe ta, tha cho bọn họ một con đường sống.”
Lục Châu lắc đầu: “Kỳ Đồng đã tiên đoán tất cả mọi người đều sẽ chết, bao gồm cả lão phu. Ngươi chết, Thánh Điện Sĩ chết, toàn bộ người trong Thánh Vực cũng thế.”
Đám Thánh Điện Sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lo lắng không thôi.
“Minh Tâm!” Lục Châu trầm giọng nói, “Nếu đồ nhi của lão phu có mệnh hệ gì, lão phu sẽ huyết tẩy Thánh Thành!”
Toà pháp thân lóng lánh kim quang xuất hiện, chín đạo quang luân xoay tròn trong không trung. Nỗi sợ hãi tử vong ngập tràn toàn bộ Thánh Vực.
Quan Cửu cao giọng cầu khẩn: “Oan có đầu nợ có chủ, xin ngài tha cho bọn họ một con đường sống!”
“Lời cầu khẩn của ngươi không đáng một đồng.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Đạo kiếm cương khổng lồ xuất hiện giữa không trung như lưỡi đao tử thần gác trên cổ tất cả mọi người, lúc nào cũng có thể bổ xuống.
Đúng lúc này, trên đỉnh toà Thông Thiên Tháp gần nhất đột nhiên truyền ra thanh âm: “Sư… sư phụ, thả… thả bọn hắn một con đường sống đi…”
Lục Châu nhướng mày nhìn về phía hình chiếu Thông Thiên Tháp. “Lão thất?”
“Chính hắn đã thả tứ sư huynh…” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu nhìn thoáng qua Quan Cửu, hừ một tiếng: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Cùng lúc đó, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng.
“Thông đạo!” Đám Thánh Điện Sĩ kinh hỉ reo lên.
Quả nhiên, Minh Tâm Đại Đế chậm rãi bay ra khỏi thông đạo, toàn thân đắm chìm trong quang mang như thần minh hàng lâm.
Toàn bộ tu hành giả trong Thánh Vực đều quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô: “Cung nghênh Đại Đế trở về!”
Từng tiếng hô vừa chân thành vừa kích động, nhưng Quan Cửu chỉ cúi đầu xuống, buồn bực không nói một lời.
Thần sắc Minh Tâm Đại Đế bình tĩnh nhìn về phía Lục Châu. “Cảnh tượng này ngài có thấy quen thuộc không?”
Năm đó Thái Huyền Sơn huy hoàng hơn xa Thánh Vực. Lục Châu thu hồi pháp thân nhìn Minh Tâm. “Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận