Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 933

Lục Châu cũng không trông cậy hai tên này nghĩ ra được ý kiến hay gì. Hắn nhìn về phía Hạ Trường Thu và Mạnh Trường Đông. “Các ngươi thấy thế nào?”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ lắc đầu liên tục, Mạnh Trường Đông thì tán thán:
“Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy loại bảo rương tinh xảo và kiên cố như vũ khí hoang cấp này. Cái lỗ ở trên nắp rương hẳn là ổ khoá duy nhất để mở nó ra.”
“Nói nhảm, chuyện này đến ta cũng biết.” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái.
“Mạnh trưởng lão đừng để ý, cửu sư muội của ta luôn như vậy, sau một thời gian dài chung đụng, ngươi sẽ phát hiện kỳ thực nàng rất kính già yêu trẻ.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tiểu Diên Nhi được sư huynh khen liền cười hì hì: “Tạ ơn nhị sư huynh khích lệ, vẫn là nhị sư huynh hiểu rõ ta nhất.”
Mạnh Trường Đông câm nín.
Lục Châu khẽ lắc đầu, xem ra tạm thời không có biện pháp mở rương rồi. Ngay khi hắn vừa định thu hồi chiếc rương thì Hải Loa chợt cau mày nói:
“Nó… đồ nhi đã từng nhìn thấy nó.”
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn nàng. Lục Châu cũng rất kinh ngạc, đây là sản phẩm của Hệ thống, Hải Loa làm sao mà nhận ra được?
Chẳng lẽ là trong cõi U Minh đã chú định?
Thấy biểu tình kỳ lạ trên mặt nàng, Lục Châu bèn chậm rãi nói: “Đừng gấp gáp, từ từ suy nghĩ thôi… Nhìn cho rõ ràng.”
Hắn tiện tay vung lên, bảo rương trôi lơ lửng tiến về phía nàng.
Hải Loa lắc đầu nói: “Nhớ không rõ…”
“...”
Lục Châu thở dài một tiếng, thả rương rơi xuống. Hải Loa lại mơ màng nói tiếp: “Chìa khoá… đồ nhi chỉ nhớ được chìa khoá.”
“Ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Hoàng… hoàng cung.”
Trong lòng Lục Châu cả kinh. Chẳng lẽ phải đi một chuyến tới hoàng cung Đại Đường?
Mạnh Trường Đông nhìn Hải Loa bằng ánh mắt đầy phức tạp: “Lục tiền bối, thập đệ tử của ngài… à không, thập tiên sinh, đã từng tới hoàng cung?”
“Nàng vốn là người hồng liên giới, trời cao an bài để bản toạ thu nàng làm đồ đệ, dạy nàng tu hành, để nàng có năng lực tự vệ trong tu hành giới, sống một đời an ổn.” Lục Châu chậm rãi đáp. “Hải Loa hiểu được thú ngữ, tinh thông âm luật. Mạnh trưởng lão, ngươi là người hồng liên giới, kiến thức rộng rãi, ngươi có từng nghe nói qua có người như thế chưa?”
Có lẽ nhân dịp này Lục Châu sẽ nghe ngóng được tin tức về người nhà hoặc thân thích của Hải Loa cũng chưa biết chừng.
“Người có thiên phú âm luật và thú ngữ trên đời này cực ít, nhưng ta có biết một vị… Nàng tên là Lạc Tuyên, là một thiên tài danh xứng với thực.”
Kỷ Phong Hành lập tức nói phụ hoạ: “Đúng đúng đúng, ta nhớ được nàng là thiên tài của Thiên Vũ Viện, lúc trước mọi người đều gọi nàng là người điên. Thiên Toa và các loại đạo văn đều là sản phẩm do nàng tạo ra.”
Vu Chính Hải cảm thấy thân phận mình khá giống với Hải Loa, đặc biệt là việc sau khi phục sinh lại thức tỉnh tu vi và ký ức, bèn nói:
“Có lẽ sau khi chết, Lạc Tuyên đã phục sinh trở thành Hải Loa?”
Mọi người cả kinh. Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Trên mặt Hải Loa vừa mờ mịt vừa ngây ngốc nhìn mọi người, nàng cũng không muốn chấp nhận sự thật này, trong lòng dần cảm thấy uỷ khuất.
Mạnh Trường Đông cười ha hả, lắc đầu nói: “Không có chuyện đó đâu.”
“Vì sao lại không?” Kỷ Phong Hành nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì Lạc Tuyên vốn không có chết.”
Kỷ Phong Hành lập tức kinh hãi. “Nàng ta không chết? Sao… sao có thể như thế? Thế thì vì sao nàng ta lại mất tích suốt nhiều năm như vậy?”
Mạnh Trường Đông đáp:
“Thiên Vũ Viện rất ham mê thăm dò những bí ẩn trong tu hành giới, đặc biệt là thuyết pháp về một thế giới khác. Thời điểm đó, bọn hắn bị các đại môn phái chỉ trích không thôi, mọi người đều cho rằng trên đời này chỉ có hồng liên, không tồn tại màu sắc khác. Thế là Lạc Tuyên trở thành người điên trong mắt mọi người. Về sau Lạc Tuyên mất tích rất lâu. Khoảng hơn mười năm trước, ta nghe một bằng hữu bên Thiên Vũ Viện nói Lạc Tuyên trở về, thế là nàng ta bị bọn hắn giam giữ.”
Lục Châu nhìn về phía Mạnh Trường Đông. Vị hộ pháp mới này rất hữu dụng.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Lục Châu hỏi.
“Ta đã lựa chọn đi theo Lục tiền bối, đương nhiên là biết gì nói nấy. Chỉ là mấy tin tức này vẫn cần phải xác nhận lại một phen.” Mạnh Trường Đông nói.
“Vậy giao cho ngươi điều tra chuyện này.”
“Vâng.”
Mạnh Trường Đông dù sao cũng từng là trưởng lão Phi Tinh Trai, có quan hệ khá tốt với Thiên Vũ Viện, đương nhiên tin tức hắn nắm được chính xác và rõ ràng hơn mọi người ở đây nhiều.
Lục Châu nhìn về phía Hải Loa. Nếu đúng như lời Mạnh Trường Đông nói thì Hải Loa không thể nào là Lạc Tuyên được.
Hạ Trường Thu cảm thán nói: “Thiên phú của Hải Loa giống như Lạc Tuyên… có khi nào là người đời sau của nàng ta?”
Mọi người gật gù, suy đoán này có vẻ hợp lý.
Vu Chính Hải lại nói: “Nếu Hải Loa chỉ là đời sau thì sẽ không xảy ra tình trạng thức tỉnh năng lực và ký ức. Thế gian này đúng là không thiếu điều lạ. Có lẽ tiểu sư muội là một thiên tài, năng lực của hai người chỉ là tình cờ giống nhau cũng nên.”
“Không cần đoán mò nữa… Thân thế của Hải Loa lão phu sẽ tự mình làm rõ.”
Nếu Hải Loa nhớ được hoàng cung, vậy có nghĩa là trước đây nàng từng đến nơi này. Đến đó hẳn có thể tìm được người quen biết nàng, nhân tiện tìm chìa khoá để mở rương.
“Hải Loa, ngươi còn nhớ chìa khoá để mở rương là gì không?”
Hải Loa khẽ gật đầu đáp: “Xích Kim.”
“Xích Kim?”
Mạnh Trường Đông lập tức lên tiếng giải thích, “Xích Kim là một loại hoàng kim thuần khiết nhất chỉ có trong hoàng cung mới có. Ổ khoá của chiếc rương này cực kỳ bé, trông hình dạng có vẻ là… một cây trâm cài tóc.”
“Mạnh hộ pháp nói có lý lắm.” Hạ Trường Thu tán dương.
“Xích Kim là đồ trang sức mà các quan lại trong triều vô cùng ưa chuộng.”
Hải Loa gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy!”
Lục Châu cũng vuốt râu gật đầu. Chỉ là hoàng cung quá lớn, lực lượng thủ vệ bên trong cũng không thể xem thường… chẳng lẽ phải lén lút lẻn vào hậu cung của một đám nữ nhân?
Hành vi này không phù hợp với phong cách làm việc của lão phu.
Lục Châu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, mọi người lui xuống đi.”
“Vâng.” Đám người hành lễ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận