Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 340: Nhìn thấu sự việc

Lục Châu và Tiểu Diên Nhi nghỉ lại trong một khách điếm ở Nhữ Bắc thành.
Thừa dịp mặt trời còn chưa lặn xuống núi, Lục Châu nói với Tiểu Diên Nhi: “Gửi thư cho Giang Ái Kiếm, gọi hắn đến đây.”
“Sư phụ, liệu hắn có đến không?”
“Con đến dịch trạm gần đây tìm một phàm nhân nhờ đưa tin.” Lục Châu căn dặn.
“A?”
Tiểu Diên Nhi kỳ quái, gửi phi thư không phải nhanh hơn nhiều sao? Vì cái gì lại phải nhờ phàm nhân đi truyền tin?
“Mau đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi rời khỏi khách điếm.
Lục Châu vuốt râu đến bên cửa sổ, quan sát toàn bộ đường phố Nhữ Bắc thành.
Nhữ Bắc và Nhữ Nam vốn ở cùng một toà thành trì, khoảng cách không mấy xa. Với tính cách của Giang Ái Kiếm hẳn là sẽ không ở lại Thần Đô.
Tiểu Diên Nhi làm xong việc sư phụ dặn, trở về khách điếm.
“Sư phụ, xong rồi ạ.”
“Ừ… lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Ban đêm, trên trời lấp lánh ánh sao.
Lục Châu không ngủ mà lĩnh hội Thiên thư suốt cả đêm dài đằng đẵng.
Sáng sớm hôm sau.
Đùng đùng.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Lão tiền bối… là ta.”
Lục Châu mở mắt ra. “Vào đi.”
Kẽo kẹt.
Giang Ái Kiếm đẩy cửa ra, chui tọt vào như một con khỉ rồi lại thò đầu ra dòm ngó xung quanh, thấy không có ai theo dõi mới cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại.
Rốt cuộc hắn cũng tựa người vào cửa, vỗ vỗ ngực thở phào nói: “Hù chết ta mà… cũng may không có ai đi theo, mẹ nó ta đúng là thiên tài!”
“Giang Ái Kiếm!” Lục Châu hơi đề cao thanh âm.
“Lão… lão tiền bối.”
Giang Ái Kiếm lập tức khom người, ỉu xìu đi tới cạnh bàn Lục Châu, cười hắc hắc nói: “Xin bớt giận, bớt giận…”
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Còn gì nữa, nhị hoàng tử muốn ra tay với tứ hoàng tứ nên đã đặt một cái bẫy, không liên quan gì đến Ma Thiên Các, Chiêu Nguyệt rất an toàn.” Giang Ái Kiếm cười nói.
“Hừm…” Lục Châu nhíu mày. “Quả nhiên là thế.”
“Quả nhiên?”
Giang Ái Kiếm hơi sợ hãi khi thấy Lục Châu liếc nhìn mình, không rõ lão ma đầu đang có ý gì.
“Có người giả mạo ngươi gửi phi thư đến Ma Thiên Các.” Lục Châu nói.
“A?”
Giang Ái Kiếm giật mình một lát rồi mới gật đầu.
“Ta còn đang thắc mắc chẳng hiểu sao hôm nay lão tiền bối lại nhờ phàm nhân đến truyền tin. Quả thật phương pháp cấp thấp nhất mới là an toàn nhất… Ách, ta không có ý chê bai ngài. Ý của ta là, lão tiền bối hoài nghi có người đã biết đến sự tồn tại của ta?”
Lục Châu chỉ liếc Giang Ái Kiếm một cái rồi chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ.
Mặt trời đang mọc ở đằng đông.
“Có phải là thất đồ đệ Tư Vô Nhai của ngài không?” Giang Ái Kiếm hỏi. “Hắn đã sớm tra ra được thân phận của ta, còn huỷ đi không ít tai mắt, ta còn chưa tìm hắn tính sổ đây. Lần này hắn cố ý tung tin tức dẫn dụ lão tiền bối tới đây là muốn làm chuyện thí sư phạm thượng sao? Lá gan thật không nhỏ!”
Lục Châu không nói gì. Không thể loại trừ khả năng này.
Chỉ là Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải vốn cùng phe với nhau, sao có thể trợ giúp Hoàng thất đối phó với Ma Thiên Các? Chuyện này không hợp lý, cũng không có động cơ xác thực. Thế nên khả năng này rất thấp.
“Ngươi chắc chắn những người ở bên cạnh mình đều đáng tin?” Lục Châu nhìn thẳng Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm hơi sửng sốt.
Từ trước tới nay hắn nghi ngờ thì không dùng người, mà đã dùng thì sẽ không nghi ngờ.
Chẳng ai có được niềm tin tuyệt đối vào người khác, cam đoan người khác không có tâm tư gì với mình.
“Không phải Tư Vô Nhai thì chính là một người khác hoàn toàn. Hừ… là tên nào không có mắt lại dám giả mạo ta? Không đúng, nếu lão tiền bối đã nhìn thấu sự việc thì tại sao còn đến Nhữ Bắc thành làm gì?”
Giang Ái Kiếm nghi hoặc nhìn Lục Châu, nhưng chưa kịp chờ Lục Châu mở miệng nói hắn đã giành nói trước. “Ngài muốn giết Mạc Ly?”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn ngắm cảnh sắc bình minh bên ngoài. “Sẽ có người giết Mạc Ly.”
“Ối chà, lão tiền bối, đi xem một chút không?” Giang Ái Kiếm cười xấu xa nói.
“Hử?”
“Thái hậu đang tịnh dưỡng ở Thuận Thiên sơn trang, nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đã đến bãi săn… Ta cược nhị hoàng tử thắng, lão tiền bối ngài cược ai đây?” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu nhìn chằm chằm Giang Ái Kiếm, mắt không chớp lấy một lần.
Trên mặt Lục Châu không để lộ tình cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn kẻ trước mặt khiến trong lòng Giang Ái Kiếm run rẩy không thôi.
Giang Ái Kiếm vội vàng xua tay. “Nói đùa, chỉ đùa thôi mà…”
Suy cho cùng Giang Ái Kiếm và bọn họ đều là huynh đệ, ngươi đem bọn họ ra cá cược, trong lòng có thấy dễ chịu không?
“Ngươi muốn dẫn lão phu đến đó?” Lục Châu chưa nghĩ tới chuyện này.
Kế hoạch ban đầu của hắn là ở lại chỗ này, chẳng đi đâu cả, sau đó yên lặng chờ đợi tin tức của Lãnh La. Dù sao Lãnh La cũng là cao thủ bát diệp, nếu hắn phát điên thì không ai chống đỡ nổi.
“Nghe nói ở Nhữ Bắc có bày trận pháp… ta vừa vặn có biện pháp trà trộn vào, tương tự cũng có biện pháp chạy thoát. Chút thủ đoạn của Mạc Ly ta đã nghiên cứu triệt để rồi.” Giang Ái Kiếm nói.
“Lão tiền bối cứ yên tâm, cái sơn trang nát kia có rất nhiều mật đạo, ngay cả Lưu Hoán cũng không biết. Đến đó rồi, chỉ cần ta muốn thì lúc nào chúng ta cũng có thể bỏ trốn. À không đúng, với tu vi của lão tiền bối thì cần gì phải bỏ trốn chứ.”
Lục Châu không có động tĩnh, hắn đang bận nhớ lại lời của Tần Quân.
Toàn bộ Cảnh Hoà cung đều bị thiêu sống, có thể nhìn ra được Giang Ái Kiếm nhằm vào Mạc Ly không ít. Mà điều này hoàn toàn có thể hiểu được.
Trước đây Lục Châu còn lo nghĩ trong lòng, Giang Ái Kiếm đã rời khỏi hoàng cung cớ sao lại còn quan tâm đến chuyện trong cung như thế?
Giờ nghĩ lại mới hiểu, hẳn là hắn muốn báo thù cho hơn một ngàn người của Cảnh Hoà cung đã chết trong vụ cháy lớn năm đó.
Lục Châu lại đánh giá Giang Ái Kiếm lần nữa, trong lòng thầm nghĩ, con hàng này bình thường lúc nào cũng cười đùa tí tửng, không ngờ lại là người có quá khứ đau lòng.
Tục ngữ nói, đánh người phải chừa mặt ra.
Chuyện của Cảnh Hoà cung Lục Châu không định nhắc tới, tránh làm hắn không vui.
“Dẫn đường đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Chiều hôm đó, ở lối vào Nhữ Bắc thành.
Hai đội binh mã song song đi vào, dân chúng trong thành lập tức tránh đường.
“Tứ đệ, ta đúng là đã ở trong hoàng cung quá lâu, không bằng được đệ, một đại tướng đầy kinh nghiệm sa trường!” Nhị hoàng tử Lưu Hoán vừa cưỡi ngựa vừa cười nói.
“Hoàng huynh nói quá lời, đây chẳng qua chỉ là một ít điêu trùng tiểu kỹ… để giết vài con dã thú tầm thường mà thôi.” Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh cười đáp.
Ngụ ý chính là, sa trường thật sự còn hung tàn hơn những con dã thú này rất nhiều.
Lưu Hoán gật đầu: “Tứ đệ nói rất đúng… chúng ta chỉ săn bắn cho vui thôi mà. Hoàng tổ mẫu muốn tịnh dưỡng ở Thuận Thiên sơn trang mấy hôm, huynh đệ chúng ta chỉ có thể tìm vui bằng việc này.”
“Nhưng không thể quá mê muội đến mất cả ý chí… Hoàng huynh, nghe nói huynh đã chuẩn bị cho Hoàng tổ mẫu một số đồ chơi rất thú vị?”
“Tứ đệ đừng gấp gáp, đến Thuận Thiên rồi sẽ biết.”
“Được.”
Huynh đệ hai người cưỡi đại mã phi về phía Thuận Thiên sơn trang.
Tại Thuận Thiên sơn trang, trên lầu hai của một toà lầu các.
“Tư giáo chủ, đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?” Hàn Ngọc Nguyên bước tới, lạnh nhạt ngồi xuống.
Tư Vô Nhai quan sát sơn trang yên tĩnh qua cánh cửa sổ, thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm… Ta chỉ đang hiếu kỳ không biết cái gọi là trò hay của ngươi chừng nào mới bắt đầu.”
“Nóng lòng thế?” Hàn Ngọc Nguyên cười nói.
“Đúng là có hơi nóng lòng…” Tư Vô Nhai xoay người lại, đưa đôi tay bị trói chặt về phía Hàn Ngọc Nguyên. “Hàn tướng quân, có thể rộng lượng cởi trói cho ta không?”
Tên thuộc hạ đứng bên cạnh nghe vậy liền mắng: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Tướng quân… còn nói lời vô dụng với hắn làm gì, chẳng bằng một đao chém chết!”
Hàn Ngọc Nguyên quay đầu trừng mắt nói: “Không được vô lễ!”
Nói xong, trên mặt hắn nở nụ cười rồi phất tay. “Mở trói đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận