Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1185

"Ông đã khai quá nhiều Mệnh Cách nên phương pháp hấp thu rất khó có thể cung ứng đủ cho Mệnh Cung." Vu Chính Hải nói.
"Có lẽ vậy." Tiêu Vân Hòa khẽ thở dài.
Lục Châu nhảy lên lưng Đế Giang, nhìn về phía tây nam rồi nhìn sang đám người.
"Quá trình tranh đoạt Anh chiêu tràn ngập nguy hiểm. Nếu sợ thì có thể không đi, lão phu sẽ không cưỡng cầu."
Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung không hề do dự, bay lên không trung chờ đợi.
Tiêu Vân Hòa nói:
"Nếu Lục huynh khăng khăng muốn đi thì ta sẽ phụng bồi tới cùng."
Đế Giang mang Lục Châu bay lên không trung. Lục Châu nhìn mấy người Tiêu Vân Hòa và Vu Triều, chợt nói:
"Y phục trên người các ngươi quá dễ nhận ra, thay một bộ y phục khác đi."
Không biết có phải do ở Hắc Tháp quá lâu nên bọn hắn thích màu đen không, mà cởi bỏ hắc sắc khôi giáp, bọn hắn lại mặc hắc sắc trường bào, từ lời nói cử chỉ đến cách xử sự đều y hệt lúc trước, người khác vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Vu Triều khom người nói: "Để ta đi tìm mấy bộ y phục khác."
“Đi đi.” Tiêu Vân Hoà xua tay.
Vu Triều lách mình biến mất trong rừng cây.
Lục Châu không khỏi lắc đầu, chẳng trách mấy người này lại bốc mùi như thế, hoá ra bọn hắn không muốn điều động nguyên khí tẩy rửa thân thể để duy trì trạng thái đỉnh phong.
Trong lúc chờ đợi, Lục Châu hỏi Tiêu Vân Hoà:
“Ngươi từng là Tháp chủ Hắc Tháp, hẳn là hiểu rất rõ thực lực tổng hợp của bọn hắn. Lần này ai sẽ đến?”
Tiêu Vân Hoà mỉm cười.
“Hắc Tháp và Bạch Tháp có thực lực tương đương, Bạch Tháp cử ra Nam Cung Ngọc Thiên, vậy thì hai vị Thẩm Phán Giả còn lại của Hắc Tháp tất nhiên sẽ đích thân đến. Ngoài ra trong Hắc Tháp cũng có không ít cao thủ lợi hại hơn Hắc Ngô vệ, hẳn là cũng tới. Về phần Trưởng Lão hội và thẩm phán trưởng liệu có xuất hiện hay không thì ta không biết. Những người này cực kỳ tiếc mệnh, thích chỉ huy người khác làm việc, rất ít khi tự mình xuất thủ. Trong quá khứ nhiều năm mâu thuẫn, thượng tầng nghị hội của hai bên đều chưa từng xuất thủ. Đương nhiên, ngoại trừ ta."
“Nhớ năm đó, ta đảm nhiệm chức vị Tháp chủ Hắc Tháp, toàn bộ Hắc Tháp không ai không thần phục. Ta đối xử với thuộc hạ rất chân thành, các thành viên trong Hắc Tháp cũng trung thành một lòng. Nếu ta còn trong trạng thái đỉnh phong, một Triệu Văn Quốc nhỏ nhoi như vậy ta sẽ không đặt vào trong mắt, có được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu là việc dễ như trở bàn tay. Cho dù là tứ đại thẩm phán Bạch Tháp, khi đứng trước mặt ta cũng phải nhượng bộ lui binh."
Lời này có hơi khoác lác, nhưng Lục Châu cũng không phải là người thích tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu.
“Ngươi có quá khứ huy hoàng như vậy, lại vẫn bị người khác hãm hại. Hạ Tranh Vanh còn lợi hại hơn cả ngươi?”
“Hắn chẳng là cái thá gì.” Nhắc tới Hạ Tranh Vanh, tâm tình Tiêu Vân Hoà lập tức bùng nổ. “Trước kia ta phải tự mình thực hiện một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, khi đến bí ẩn chi địa ta không cẩn thận bị giết một Mệnh Cách, mầm mống tai hoạ cũng từ đó mà xuất hiện.”
“Ngươi cũng đến bí ẩn chi địa?” Lục Châu hỏi.
“Chỗ đó còn ẩm ướt âm u hơn cả Triệu Văn Quốc, có thể nói là bầu trời tối mịt không chút ánh sáng. Hung thú trong đó có rất nhiều, Mệnh Cách Chi Tâm cũng vô số. Rất nhiều tu hành giả vì muốn đề thăng thực lực nên không tiếc tính mạng đến bí ẩn chi địa mạo hiểm.”
Lục Châu nhớ tới Lạc Thời Âm cũng đến từ bí ẩn chi địa, vậy nơi đó cũng phải có con người sinh sống mới đúng.
“Bí ẩn chi địa không có nhân loại tồn tại sao?”
“Cho đến nay vẫn chưa hề phát hiện có nhân loại ở đó… Có lẽ vì chúng ta chưa đủ mạnh, không thể tiến sâu vào bên trong.” Tiêu Vân Hoà đáp.
“Ngươi có cảm nhận thấy thiên địa ràng buộc?”
“Đương nhiên, mỗi tu hành giả đều có thể cảm nhận được rõ ràng thiên địa ràng buộc ở mỗi thế giới, tựa như đang giam cầm bước tiến của con người. Không ai biết vì sao, cũng không ai tìm được đáp án.”
Có lẽ, khi tu vi đủ cao, xâm nhập vào chỗ sâu trong bí ẩn chi địa, mọi đáp án đều sẽ được giải khai.
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Vu Triều trở về, mang theo mấy bộ y phục, phỏng chừng là cướp được từ tay mấy tu hành giả cấp thấp.
Nhóm năm người Tiêu Vân Hoà thay đổi quần áo, quả nhiên khí chất lập tức thay đổi.
“Đi thôi.”
Đám người bay lên không trung, phi hành về phía tây nam.
Triệu Văn Quốc, núi non trùng điệp, mây mù vấn vít.
Bầu trời u ám vô biên như thể vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối.
Đám người Lục Châu bay được một đoạn thời gian rồi đáp xuống một sườn núi.
“Nơi này lúc nào cũng mờ mịt như vậy?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Cho dù là Nam Cực hay Bắc Cực trên Địa Cầu thì thời gian tối tăm như thế này cũng không kéo dài liên tục, mà Triệu Văn Quốc lại trông như sẽ u ám đến vĩnh cửu.
Người ở chỗ này, kiểu gì cũng sẽ nổi điên.
“Cũng không hẳn, hàng năm sẽ có mấy ngày trời nắng, nhưng lúc đó đám hung thú đều sẽ trốn đi.”
Đúng lúc này, Vu Triều chỉ tay về phía tây: “Bên kia là chỗ của đám người Bạch Ốc Hàn Môn.”
Hai tay Vu Triều chập lại, lòng bàn tay xuất hiện ấn phù hắc sắc vu thuật, đánh xuống mặt đất.
Dưới đất lập tức xuất hiện vòng tròn vu thuật, toả ra màu tím nhàn nhạt.
Lục Châu, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều nhớ tới một số ký ức không mấy tốt đẹp. Nể tình hắn thức thời, lại còn trị liệu cho Ngu Thượng Nhung, Lục Châu cũng không làm khó hắn nữa.
“Trước đó ta có bố trí một số vu thuật nhỏ dùng để quan sát, thời gian kéo dài không lâu, nhưng dùng để quan sát tình hình xung quanh thì không thành vấn đề.” Vu Triều nói. “Nếu tiếp tục đi về phía nam sẽ gặp đám người Hắc Tháp Bạch Tháp. Nhưng bọn hắn không đụng mặt nhau, đoán chừng là không muốn đánh.”
Lục Châu hỏi: “Bọn hắn có bao nhiêu người?”
“Hắc Tháp có hơn một trăm người, Bạch Tháp thì đông hơn một chút, gần hai trăm người. Xem ra lần này Bạch Tháp thế như chẻ tre. Hắc Diệu liên minh và người của vương đình Đại Viên còn đang trốn tránh, chưa bị phát hiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận