Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1956: Sư phụ bảo trọng

“Cứ nói thẳng.”
“Đồ nhi hoài nghi lão bát đã phản bội Ma Thiên Các.” Minh Thế Nhân cực kỳ nghiêm túc nói, “Trong trăm năm người không ở đây, hắn đã nhiều lần làm chó săn cho Thánh Điện, trở thành đệ nhất chó săn! À không, đệ nhị mới đúng, Thất Sinh mới là đệ nhất.”
Lục Châu nghi ngờ nói, “Sao ngươi biết?”
“Đồ nhi từng đến Thánh Điện một lần. Lão bát không chỉ hoàn toàn thần phục Thánh Điện mà còn ngày ngày hô to khẩu hiệu diệt trừ Ma Thần, làm mưa làm gió khắp nơi.” Minh Thế Nhân tức giận nói.
“Nếu thật là như vậy, vi sư nhất định không tha cho hắn.”
“Đúng vậy, phải nghiêm trị hắn!” Minh Thế Nhân đổ thêm dầu vào lửa.
“Về phần cửu sư muội và thập sư muội…” Hắn muốn nói lại thôi.
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Minh Thế Nhân lui về sau một bước, tức giận nói: “Đồ nhi phải nói thẳng, người đừng tức giận nha… Đồ nhi cảm thấy hai vị sư muội có lẽ đã nhận giặc làm cha rồi!”
Mới có trăm năm mà đám nghiệt đồ đã biến thành cái dạng này rồi?!
Cơ Thiên Đạo từng phải đối mặt với đám đồ đệ phản bội, về sau Trần Phu cũng chết không nhắm mắt trong Văn Hương Cốc, Lục Châu khó tránh khỏi cảm thấy phiền lòng.
“Quan hệ giữa hai vị sư muội và Thượng Chương Đại Đế tốt đến mức làm cho người ta giận sôi… Đồ nhi nghe nói Thượng Chương Đại Đế đối xử với các nàng như con ruột. Sao lại thế chứ!”
Lục Châu nói: “Thượng Chương Đại Đế? Vi sư có chút ấn tượng với cái tên này.”
Minh Thế Nhân chớp mắt biến thành bà tám buôn chuyện: “Người còn nhớ Vương Tử Dạ không? Hắn là thần thi trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ… nghe nói là vì hắn đội nón xanh cho Thượng Chương Đại Đế đó!”
Lục Châu nghi ngờ nhìn Minh Thế Nhân. Lúc này hắn bỗng cảm thấy tên nghiệt đồ này càng giống với đám gian thần trong sách sử.
“Lão tứ, bọn hắn đều là đồng môn của ngươi. Ngươi có chắc mình nói đúng không?”
“Sư phụ, đồ nhi chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng, tuyệt đối không hề dối trá.” Minh Thế Nhân đáp.
“Nếu thật là như thế, vi sư sẽ nghiêm trị không tha.”
Minh Thế Nhân thì thầm: “Nhưng mà đồ nhi cũng không cam đoan đó là sự thật…”
Nghe vậy, Lục Châu không nhịn được há mồm mắng: “Đồ hỗn trướng! Chuyện không chắc chắn mà cũng dám đi nói lung tung?”
“Đồ nhi biết sai!” Minh Thế Nhân ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
“Thôi, dù sao nơi này cũng không phải là Ma Thiên Các.” Lục Châu vung tay áo nói, “Ngươi trở về đi.”
“Trở về?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói, “Đồ nhi thật vất vả mới trốn ra được, định cùng người lăn lộn ở Thái Hư nha.”
“Lăn lộn?”
“À không không, đồ nhi không có ý đó. Đồ nhi chỉ muốn đi theo sư phụ thôi.”
“Vi sư còn rất nhiều chuyện phải làm, ngươi nên trở về.” Lục Châu nói thêm một câu. “Ở lại chỗ Xích Đế, có lẽ ngươi sẽ an toàn hơn.”
Một khi thân phận này bại lộ, rất có thể hắn sẽ bị thập điện vây công. Đến lúc đó vàng thau lẫn lộn, một mình Lục Châu còn có thể đối phó, nhưng mang theo đồ đệ thì không dễ chơi rồi.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Hai mắt Minh Thế Nhân toả sáng, “Đồ nhi sẽ ở trong bóng tối phối hợp với sư phụ.”
“Nhiệm vụ hiện tại của các ngươi là gia tăng thực lực, việc khác không cần phải để ý đến.” Lục Châu căn dặn, “Vi sư sẽ đích thân đi xác minh tình huống của từng người.”
“Vâng.”
Lục Châu mở túi Đại Di Thiên Đại, ném Nam Ly Chân Hoả cho Minh Thế Nhân.
“Đây là Nam Ly Chân Hoả, ngươi mang đi dùng trước, rèn luyện nghiệp hoả cho tốt sẽ rất có lợi cho tu vi của ngươi.”
“Đồ nhi đa tạ sư phụ!”
Minh Thế Nhân thu hồi dáng vẻ cười đùa tí tởn, cung kính dập đầu với Lục Châu.
Ầm!
Trán hắn đập xuống đất tạo thành âm thanh vang dội.
“Đồ nhi không thể ở bên cạnh sư phụ, xin người… hãy bảo trọng.”
“Đi đi.”
Minh Thế Nhân vừa định xoay người rời đi, đột nhiên ý tưởng bộc phát bèn hỏi: “Sư phụ, người tên Trương Hợp kia thật sự rất yếu. Vị trí điện thủ này… đồ nhi có thể làm không?”
Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt thâm thuý: “Ngươi rất muốn làm?”
Minh Thế Nhân hiên ngang lẫm liệt nói: “Đồ nhi nào phải loại người bội ước như thế. Cho dù Huyền Dặc đế quân tự mình đến cầu, đồ nhi cũng sẽ không đồng ý.”
“Lui xuống đi.” Lục Châu phất phất tay.
Mắt không thấy thì tâm không phiền!
“Đồ nhi cáo lui.” Nói xong Minh Thế Nhân rời khỏi Nam Ly Sơn.
Thừa dịp trời chưa sáng, Lục Châu tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Có lẽ do đang ở Thái Hư nên khi lĩnh hội Thiên thư Lục Châu cũng không cảm thấy áp bách, thậm chí còn có thể cảm giác được sự tồn tại của Công Đức Thạch, chỉ là nó đang ở cách hắn rất xa.
“Chẳng lẽ… Hệ thống chính là Công Đức Thạch?”
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem.
Tính danh: Lục Châu.
Chủng tộc: Nhân tộc.
Điểm công đức: 0.
Tuổi thọ còn lại: 257.185 năm.
Đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng, Thái Hư Kính, 366.000 Thẻ Nghịch Chuyển.
Vũ khí: Vị Danh, Tử Lưu Ly hằng cấp, Phiền Lung Ấn hợp cấp.
Bởi vì Lục Châu đã có tu vi rất cao nên điểm công đức cực kỳ khó thu hoạch. Trong khoảng thời gian buồn chán ở vực sâu hắn thường xuyên rút thưởng, rốt cuộc cũng chỉ thu được Thẻ Nghịch Chuyển.
Hiện tại Lục Châu đã có rất nhiều thọ mệnh. Từ sau khi đạt tới ba mươi Mệnh Cách, mỗi khi tăng một Mệnh Cách sẽ tăng 50.000 năm thọ mệnh, điều này khiến Lục Châu rất bất ngờ.
Lam pháp thân hiện tại là thập tứ diệp bảy Mệnh Cách, vẫn còn phải tăng thêm nhiều Mệnh Cách nữa.
“Thiên Hồn Châu?”
Lục Châu nghĩ đến thứ đồ chơi này. Lam pháp thân không bị trói buộc, có thể sử dụng tất cả các loại Mệnh Cách Chi Tâm không phân cao thấp. Vậy lựa chọn tốt nhất chính là Thiên Hồn Châu của hung thú.
“Không vội, phải xác định tình hình của các đồ đệ trước đã.” Lục Châu thầm nghĩ.
Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ Thiên thư. Lực lượng Thiên Tướng trên người hắn toả ra điện hồ nhàn nhạt, chậm rãi phát sinh biến hoá rất nhỏ.
Sáng sớm.
Huyền Dặc đế quân xuất hiện ở bên ngoài đạo trường.
Nam Ly thần quân từ xa bay tới nói: “Đại đế quân, mấy ngày nay chiêu đãi không chu toàn, xin đừng trách móc.”
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Sau khi không còn thần hoả, Nam Ly Sơn của ngươi dễ chịu hơn trước rất nhiều.
“Thật sao?”
“Bản đế quân gạt ngươi làm gì.”
“Vậy ngươi ở lại chơi thêm mấy ngày đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận