Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1739: Kẻ thù tìm tới

Khổng Văn lúng túng nói: “Rất có thể. Nghe nói có vị Chí Tôn thả thập đại thần thi xung quanh Thiên Khải Chi Trụ để thủ hộ. Doanh Câu bị nhốt vào lăng mộ tiên đế, nói rõ trong đó đã xảy ra không ít biến động. Nhưng không có bao nhiêu người có thể hàng phục thần thi, vì vậy… xác suất chúng ta gặp phải bọn hắn vẫn là rất lớn.”
“Vậy tính ra chúng ta cũng khá may mắn. Lần trước đi vào Ngung Trung lại không gặp phải thần thi nào.” Nhan Chân Lạc gật đầu.
“Thần thi mà gặp phải Các chủ cũng sẽ bị hàng phục thôi, không tính là may mắn. Lúc đó chúng ta gặp Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu, hai người này cũng không thua gì thần thi.”
Đám người lại gật gù.
Về phần những người lần trước chưa đến bí ẩn chi địa thì đều kinh ngạc lắng nghe, trong lòng lấy làm kỳ lạ.
“Chỉ cần không đụng phải mấy vị thần thi xếp hạng cao thì không thành vấn đề.” Khổng Văn nói.
“Xếp hạng cao?”
“Vào thời kỳ thượng cổ, mấy vị thần thi xếp hạng cao đều rất xứng danh với chữ thần. Chẳng hạn như thần thi Dao Cơ, nghe nói nó vốn là công chúa Tang Tang sau khi chết đi hoá thành. Nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, ta chưa từng gặp qua, rất khó đánh giá thực hư.”
Chủ đề càng lúc càng xa. Lục Châu bèn lên tiếng trấn an: “Thần thi không có khả năng tự chủ ý chí, không cần lo lắng.”
“Các chủ anh minh.”
Đám người băng qua đầm lầy, tiếp tục tiến lên.
Sau đó, đội ngũ Ma Thiên Các đi đến đâu là càn quét đến đó, hung thú xui xẻo gặp phải đều bị chém giết, lấy đi Mệnh Cách Chi Tâm.
Trên đường đi Lục Châu không hề xuất thủ. Thực lực của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã vượt qua hai Mệnh Quan, lại thêm Tần Nại Hà và Lục Ngô, cho dù gặp được thú hoàng cũng có thể ỷ đông hiếp yếu một phen.
Năm ngày sau, đám người Ma Thiên Các tìm được một chân núi yên tĩnh để nghỉ chân.
Lục Châu cắm Trấn Thọ Thung xuống, nói với mọi người:
“Trong Trấn Thọ Khư, tốc độ tu hành sẽ gia tăng 100 lần, đồng thời thọ mệnh cũng tiêu hao tương ứng. Nếu không muốn bị giảm thọ mệnh thì đi ra xa hơn ngàn mét là được.”
Đám người khom người đáp: “Vâng.” Sau đó ai nấy đều tản ra tu luyện.
Lục Châu lựa chọn một viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương để khai Mệnh Cách thứ mười chín.
Hắn cầm viên Mệnh Cách Chi Tâm của Phỉ thú, không hề do dự khảm vào trong Mệnh Cung. Phỉ thú là một con hung thú trông như trâu, có lực phòng ngự kinh người và lực lượng cường đại, chỉ là nó không thể phi hành.
Quả nhiên, quá trình khảm diễn ra rất thuận lợi, tiến vào giai đoạn thứ hai.
Hiện tại Mệnh Cách Chi Tâm không thiếu, Lục Châu cũng không cần phải tái sử dụng, để dành cho các đồ đệ làm gì.
Lục Châu nghĩ tới lam pháp thân. Mỗi lần khai diệp là tốn 10.000 năm tuổi thọ, may mắn là khi khai từ Mệnh Cách thứ mười chín trở đi, Lục Châu sẽ được tăng thọ 10.000 năm. Nhưng đợi khi lam pháp thân tấn thăng Thiên Giới Bà Sa thì lúc đó lại đau đầu không kém.
Lúc này, phía trên đầm lầy Vân Phong.
Vô số bóng người xuất hiện trên không trung, bọn hắn kết thành từng đội nhóm, dáng vẻ khôi ngô, trong tay mỗi người đều cầm một cây côn khắc đầy phù văn quỷ dị.
Người cầm đầu mặc trường bào màu tím, đầu đội kim quan, trên sống mũi có xỏ khuyên, viền mắt vẽ thật đậm.
Bọn hắn có một điểm chung, đó là giữa ngực đều là một mảnh trống không. Bọn hắn là tộc Quán Hung.
Đám Quán Hung không ngừng đi tới đi lui trên đầm lầy đánh hơi, cái mũi khẽ động. Lát sau, một tên đi tới trước mặt thủ lĩnh nói:
“Đại tế tự, là mùi của bọn hắn, chúng ta tìm được bọn hắn rồi!”
Đại tế tự giơ cao quyền trượng hô lên: “Đuổi theo.”
“Bọn hắn rất lợi hại.”
“Chúng ta mới là chúa tể của bí ẩn chi địa, chúng ta phải diệt trừ đám dị tộc này!” Đại tế tự nói.
“Diệt trừ dị tộc.” Quán Hung đứng xung quanh đều đồng thanh hô.
Đại tế tự huy động quyền trượng, toàn bộ cây côn trong tay đám Quán Hung đều sáng lên, kết nối với nhau thành thiên la địa võng.
Trong phạm vi trăm dặm, tất cả Quán Hung nhận được tín hiệu của đại tế tự đều đồng loạt ngẩng đầu, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng tập hợp.
Trời còn chưa sáng.
Lục Châu đang nhắm mắt tu hành bỗng nghe được âm thanh cộng hưởng. Hắn mở mắt nhìn về phía Mệnh Cung.
“Hả?”
Mệnh Cách thứ mười chín đã mở ra thành công. 10.000 năm sinh cơ lan tràn toàn thân, Lục Châu cảm giác như mình lại trẻ ra thêm một chút.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem:
Tính danh: Lục Châu.
Chủng tộc: Nhân tộc.
Điểm công đức: 1.526.680 điểm.
Tuổi thọ còn lại: 37.398 năm.
Đạo cụ: 118 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng bị động, Thái Hư Kính, 2 Thẻ Phân Giải.
Toạ kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, Cùng Kỳ, Đương Khang, Đế Giang, Anh Chiêu, Lục Ngô.
Vũ khí: Vị Danh, Tử Lưu Ly hằng cấp, Phiền Lung Ấn hợp cấp, Trấn Thọ Thung hằng cấp.
Tốc độ đề thăng tu vi của Lục Châu cũng tạm được. Tiếp theo phải kiểm tra xem các đồ đệ thế nào.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, tuần tự quan sát các đồ đệ.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang minh tưởng tu hành. Lục Châu rất yên tâm về hai người bọn hắn.
Lão tam thì đang trò chuyện với Lục Ngô.
“Lục Ngô, ngày nào ngươi cũng khoác lác về Đoan Mộc chân nhân bên tai ta. Hắn thật sự lợi hại như vậy?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“Đương nhiên.” Lục Ngô lộ vẻ nhớ về chuyện xưa. “Trong số các chân nhân, chỉ có Lục Thiên Thông là đánh bại được hắn. Ngoài ra bản hoàng chưa từng thấy hắn thua ai bao giờ.”
“Vậy so với sư phụ ta thì sao?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“Việc này…” Lục Ngô bỗng nhiên nhắm mắt lại, nằm sấp xuống, “Bản hoàng mệt rồi.”
“Ngươi còn chưa trả lời ta nha! Nói một câu thôi, ai lợi hại hơn ai?” Đoan Mộc Sinh nhảy tới hỏi vào tai nó.
Khò khò khò… tiếng ngáy vang lên rung trời.
Đoan Mộc Sinh vừa định nhấc Bá Vương Thương lên chọt nó, Lục Ngô bỗng nhiên xoay người, vươn trảo vỗ Đoan Mộc Sinh một cái. Phanh… hắn bị đánh bay ra ngoài.
“Ngươi…” Đoan Mộc Sinh cạn lời, đáp xuống đất.
Lục Ngô hí mắt ra nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng nhắm lại, tiếp tục ngáy khò khò…
Về phần lão tứ, Lục Châu chỉ nhìn thấy một mảnh đen như mực. Hắn lại chui vào đám thụ mộc mà ngủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận