Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1345

Quá trình dung hợp chỉ mới đạt tới chín phần mười, còn cần một khoảng thời gian nữa mới hoàn thành.
Nửa năm nay, Lục Châu gần như chỉ ở chỗ này rèn luyện, thỉnh thoảng sẽ dùng thần thông Thiên thư quan sát các đồ đệ.
Nhưng mấy ngày gần đây hắn phát hiện thần thông Thiên thư cũng không cách nào chống cự được loại thiêu đốt này nữa, càng lúc càng khó chịu, toàn thân như đang bị nướng cháy.
“Đột phá Mệnh Quan còn khó hơn lúc khảm viên Mệnh Cách thứ sáu nhiều…”
Lục Châu khó có thể tưởng tượng được những người mười hai Mệnh Cách, thậm chí mười ba Mệnh Cách làm sao chịu đựng được.
Lục Châu nhắm mắt lại, tiếp tục nhẫn nhịn cảm giác thiêu đốt như thể cốt tuỷ cũng muốn cháy đen.
Đảo mắt lại ba ngày trôi qua.
Xoẹt !
Tiếng vang đặc thù khiến Lục Châu bừng tỉnh.
Hắn còn cho rằng đó là động tĩnh truyền tới từ dòng dung nham, nào ngờ vừa mở mắt đã thấy Mệnh Cung đang bốc cháy rừng rực.
“Không ổn.”
Lục Châu tung chưởng, chưởng ấn bao trùm cả toà Mệnh Cung.
Ầm!
Lục Châu ăn đau. Việc này chẳng khác nào đang tự đánh mình, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Chưởng ấn dập tắt hoả diễm.
“Lại bị tạm ngừng?”
Lúc này cảm giác bất an từ trong đan điền khí hải lại truyền tới. Vấn đề này sau khi Lục Châu trẻ lại vẫn còn tồn tại, đến nay vẫn chưa giải quyết được. Tu hành càng sâu, tình huống này càng xuất hiện thường xuyên.
“Đây là cái giá phải trả để trẻ lại?” Lục Châu nhớ tới nhiệm vụ trước đây, bèn mở bảng Hệ thống ra xem.
[Pháp thân thứ hai: tập hợp Lam Thuỷ Tinh được 4 phần 9.].
Vẫn mắc kẹt ở chỗ này. Pháp thân thứ hai hẳn là mấu chốt để giải quyết vấn đề.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, quan sát tình huống của Minh Thế Nhân.
Khò khò khò…
Gâu gâu gâu!
Minh Thế Nhân quả nhiên vẫn đang ngủ khò.
Lục Châu không khỏi tức giận mắng: “Đồ hỗn trướng.”
Thái Huyền chi lực bộc phát !
Minh Thế Nhân đang nằm ngáy khò khò trong một mảnh rừng rậm bị tiếng quát làm cho tỉnh lại, giật mình đứng lên.
Song chưởng đánh ra chưởng ấn, cây cối xung quanh biến thành bột phấn bay đầy trời.
Cùng Kỳ vẫy đuôi chạy tới. Minh Thế Nhân cảnh giác nhìn trước nhìn sau, sau đó mới gãi gãi đầu.
“Mẹ nó thì ra là nằm mơ. Mơ thấy cái gì không mơ, lại đi mơ thấy sư phụ làm chi.”
Gâu gâu gâu…
Minh Thế Nhân nói: “Đừng sủa nữa, ta đang đau đầu đây.”
Hắn ngẩng đầu nhìn chân trời tối tăm mờ mịt, đè nén đến mức khó thở.
“Thế mà đã nửa năm rồi, đi với ta đến Đại Thương một chuyến.”
Gâu gâu gâu! Cùng Kỳ lại sủa vài tiếng.
Minh Thế Nhân nghi hoặc nhìn ra bên ngoài rừng rậm. Ở nơi xa, trong cánh rừng mịt mờ sương khói bỗng xuất hiện từng đôi mắt phát sáng.
“Đàn sói?” Minh Thế Nhân sờ đầu Cùng Kỳ, “Đi thôi, ta nghĩ mình biết Lam Thuỷ Tinh đang ở đâu rồi.”
Cùng Kỳ không sủa nữa. Minh Thế Nhân nhảy lên lưng nó, đạp không bay về phía thành trì của nhân loại.
Lục Châu thu hồi thần thông.
Trong thời gian nửa năm, với bản sự của Minh Thế Nhân, không thể nào lại không tìm được Lam Thuỷ Tinh. Tu vi tổng thể của tử liên cũng không khác hồng liên là bao, với năng lực của Minh Thế Nhân sao có thể không có được đầu mối nào? Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Vừa nghĩ đến đó, Lục Châu cảm giác được nhiệt độ lại tăng cao, càng thêm khó chịu so với lúc trước.
“Thái Huyền chi lực.”
Lục Châu chỉ còn lại một phần nhỏ Thái Huyền chi lực, khiến năng lực chịu đựng nhiệt độ của Mệnh Cung giảm đi không ít.
Mức độ dung hợp đã gần như hoàn thành, nhưng điểm cuối cùng lại gian nan dị thường.
Lục Châu muốn sử dụng Tử Lưu Ly, nhưng lại sợ hàn ý bên trong sẽ khiến nơi cực hạn không còn là cực hạn, từ đó ảnh hưởng đến khả năng đột phá Mệnh Quan.
Lục Châu đành thu Tử Lưu Ly lại, nhắm mắt tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư để khôi phục Thái Huyền chi lực.
Trong Vô Tận Hải vô biên vô tận.
Chư Hồng Cộng nằm ngáy khò khò trên lưng Đương Khang, nước miếng chảy ướt hết đám lông trên người nó.
Lục Ly không còn lời nào để nói. Cái loại hình tượng đần độn này của Chư Hồng Cộng chẳng có chút lực uy hiếp nào. Nếu không nhờ hắn luôn ở bên cạnh hiệp trợ thì mị lực nhân cách của Chư Hồng Cộng rất khó có thể khiến trăm ngàn đệ tử Hồng Giáo thần phục.
Soạt !
Hải vực trước mặt đột nhiên xuất hiện hải thú nhảy vọt ra khỏi mặt biển.
“Chuyện gì thế?” Lục Ly nghi hoặc nói.
Theo lý thuyết, trong thời tiết đẹp như vậy, hải thú đều rất yên ổn, sao lại nhảy ra khỏi mặt nước?
Hắn vội vàng đánh thức Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng dụi dụi mắt, mơ màng nói: “Tới rồi sao?”
“Còn sớm lắm. Cẩn thận một chút, phía trước có vấn đề.”
Thấy xung quanh vẫn toàn là biển cả, Chư Hồng Cộng chán nản, bất mãn nói:
“Biết vậy ta ở lại hoàng liên cho rồi. Bệ hạ đối xử với chúng ta tốt như vậy, ta suýt chút nữa đã có thể cưới vợ.”
Lục Ly nói:
“Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, bọn họ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Khi bọn họ già đi, ngươi vẫn có bộ dáng hệt như bây giờ. Chờ đến khi nhi tử ngươi già đi, ngươi vẫn chẳng có gì thay đổi. Rồi sau đó, ngươi ngồi bên giường nhìn con mình có mái tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo, khí tức yếu ớt trút hơi thở cuối cùng…”
“Thôi thôi, mẹ nó, ta phục ông rồi.” Chư Hồng Cộng vừa nghĩ tới cảnh đó đã bủn rủn cả người.
Soạt !
Một con hải thú toàn thân đen nhánh nhảy ra khỏi mặt biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận