Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 614

Lúc này Tô Thánh đột nhiên lên tiếng:
“Vừa rồi bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các nội liễm khí tức, không có nguyên khí dũng động. Ta đang nghĩ, nơi này là Ma Thiên Các không có người ngoài, vì sao bọn họ phải thu liễm khí tức?”
Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ động. Chiêu này quả nhiên rất khó doạ được người khác.
Tô Thánh lại nói tiếp: “Tả tiền bối tu luyện công pháp Nho môn, lại càng là thiên tài tu hành từ năm trăm năm trước, lão nhân gia người ghét nhất chính là hành vi che che giấu giấu…”
Lời này dù không nói rõ thì Minh Thế Nhân cũng đã hiểu ý hắn.
Minh Thế Nhân mặt không đỏ tim không đập nói: “Ngươi chẳng biết gì về Ma Thiên Các cả.”
Tô Thánh khẽ sửng sốt. Đúng là không thể xem Ma Thiên Các xem như một tông môn thông thường.
“Đã như vậy… ta cũng muốn được luận bàn với các vị trưởng lão.” Tô Thánh chắp tay nói.
Thật bực mình! Đầu óc Minh Thế Nhân nhanh chóng xoay chuyển. Bốn vị trưởng lão đã trảm kim liên trùng tu, nếu luận bàn thì chắc chắn không phải là đối thủ của Tô Thánh.
Nhưng nếu không có người ra mặt thì Ma Thiên Các lại có vẻ dễ bị ức hiếp.
Minh Thế Nhân còn đang suy nghĩ, Tô Thánh đã nói:
“Ta thật lòng muốn thỉnh giáo, tuyệt đối không có ác ý. Cao thủ Ma Thiên Các nhiều như mây… hẳn sẽ vui lòng chỉ giáo.”
Tô Thánh từng bước ép sát. Có lẽ thấy Minh Thế Nhân do dự nên Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều đánh hơi được có chuyện mờ ám.
Lấy danh nghĩa “luận bàn” để thăm dò, có thể tiến có thể lùi, sẽ không đắc tội Ma Thiên Các.
Đúng là ba lão hồ ly!
Lưu Qua ngồi im lặng ở một bên, rõ ràng là đang ngầm đồng ý cho Tô Thánh ra mặt.
Minh Thế Nhân không vui nói: “Luận bàn thì thôi đi… Ma Thiên Các không có thời gian rảnh chơi với ngươi.”
Đúng lúc này, một giai điệu duyên dáng từ bên ngoài đại điện bay vào. Tiếng sáo uyển chuyển du dương như gió xuân đang thổi.
Thanh âm không lớn nhưng lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.
Lưu Qua hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài đại điện. “Ma Thiên Các còn có người am hiểu âm luật?”
Minh Thế Nhân đáp: “Đương nhiên.”
Vừa nói xong, một đạo kiếm cương cỡ nhỏ chợt xuất hiện, phiêu động trong không trung như một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.
Kiếm cương không mạnh nhưng rất linh hoạt.
Cổ Nhất Nhiên kinh ngạc nói: “Dùng âm khống chế nguyên khí ngưng tụ thành cương… Bên ngoài là người nào?”
Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ động nhưng sắc mặt vẫn thong dong nói: “Dùng âm khống khí, chưa đủ thành đạo.”
Lời này khiến Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên có hơi xấu hổ. Bọn hắn cho rằng năng lực này không phải chuyện đùa. Những người quanh năm chinh chiến sa trường như bọn hắn biết rõ loại nhân vật và năng lực nào sẽ tạo được ưu thế lớn nhất trên chiến trường. Như Minh Kính Đài của Phật môn có thể tăng phúc lực lượng trên diện rộng hay trận pháp của Nho môn… chỉ cần phối hợp một cách tinh tế sẽ có thể bách chiến bách thắng.
Đột nhiên đạo kiếm cương kia đâm về phía Tô Thánh.
Vù!
Sắc mặt Tô Thánh trầm xuống: “Hèn hạ!”
Hai ngón tay Tô Thánh bắn ra hai đạo chỉ phù nghênh đón kiếm cương. Chỉ phù thiêu đốt thôn phệ đạo kiếm cương cỡ nhỏ kia ngay lập tức, đồng thời phát ra một tiếng rít chói tai.
Xoẹt !
Tiếng sáo lập tức bị đánh tan.
Bên ngoài đại điện, tiếng sáo có vẻ không phục, lại cất lên lần nữa, trở nên gấp gáp hơn.
Tô Thánh cười nói: “Thú vị.”
Song chưởng chập lại, mấy đạo ấn phù lăng không bay lên, có lớn có nhỏ va chạm vào nhau.
Tiếng va chạm kêu vang tinh tang tinh tang, giao thoa cùng tiếng sáo.
Tiếng sáo dừng lại, sau đó trở nên cao vút lên. Nếu lúc bắt đầu nghe như tiếng dòng suối nhỏ róc rách thì bây giờ chính là thuỷ triều càn quét.
Tô Thánh lộ vẻ vui mừng. “Ta chưa từng nghe nói cửu đại đệ tử Ma Thiên Các có người am hiểu âm luật, nay được gặp mặt đúng là tam sinh hữu hạnh. Tuy ta thô kệch nhưng lại cực kỳ yêu thích âm luật, hiện tại xem như gặp được đối thủ. Tiếp tục !”
Hắn đứng dậy, thủ thế biến ảo, lần này xuất ra rất nhiều ấn phù phiêu động ở trước mặt.
Trước đó chỉ là tiểu đả tiểu nháo, chỉ có ý chơi đùa, bây giờ lại hoàn toàn khác biệt. Nguyên khí rung động, ấn phù lít nha lít nhít tăng lên đến cấp độ Nguyên Thần cảnh.
Đây là đánh nhau thật!
Trong lòng Minh Thế Nhân cảm thấy nặng nề, hắn đương nhiên biết người thổi sáo bên ngoài là ai… Mà vị Tô Thánh trước mắt lại là một trong bát đại thống lĩnh cấm vệ quân!
Bang, bang bang!
Ấn phù biến lớn va chạm với tiếng sáo. Tiếng sáo tiêu tán ngay lập tức nhưng âm thanh va đập vẫn tiếp tục truyền ra ngoài.
Minh Thế Nhân đột nhiên bạo phát cương khí… Ông!
Âm thanh năng lượng cộng hưởng xuất hiện, một toà pháp thân ngũ diệp sừng sững xuất hiện ngăn cản toàn bộ sóng âm.
Tất cả mọi âm thanh lập tức im bặt.
Minh Thế Nhân đương nhiên phải ngăn trở. Bên ngoài đại điện là tiểu sư muội của hắn, sao nàng có thể chịu được lực lượng công kích này?
Tô Thánh cau mày nói: “Tại sao các hạ lại nhúng tay?”
“Nơi này là Ma Thiên Các, không phải nơi ngươi có thể làm loạn.” Minh Thế Nhân nói.
“Chỉ cho phép hắn khiêu khích ta, không cho phép ta đánh trả?” Tô Thánh không thể hiểu nổi cái logic này.
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu. “Ta đã nói rồi… các ngươi không nên ở đây.”
Tô Thánh không phục đáp: “Luận bàn phải làm đến nơi đến chốn.”
Song chưởng Tô Thánh chập lại, ấn phù lần lượt bay ra xếp thành một vòng tròn ánh sáng. Vòng sáng xuất hiện tạo ra âm thanh cộng hưởng ông ông như tiếng phạn của Phật môn.
Minh Thế Nhân nhíu mày.
Khi tiếng ông ông điếc tai kia vang lên, từ phía hậu phương đại điện Ma Thiên Các đột nhiên truyền tới tiếng quát to như sấm:
“Làm càn!”
Sóng âm cuồn cuộn như dời sông lấp biển ào ào đánh tới.
Sóng âm này không giống với âm công bọn họ thường thấy mà vang dội, mạnh mẽ và gọn gàng khiến người ta trở tay không kịp.
Tô Thánh chỉ vừa kịp nhíu mày thì sóng âm đã tụ lại đánh thẳng vào người hắn.
Ầm!
Tô Thánh kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân bị đẩy lùi.
Bát diệp chung quy vẫn là bát diệp, khi bị sóng âm công kích, Tô Thánh cưỡng ép mình ổn định thân hình để không bị đánh bay ra ngoài, càng không để mình ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận