Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1047

Ngay giây phút tưởng chừng như lực lượng sẽ tiêu tán, chưởng ấn lại bùng lên. Ầm!
Hải Loa bị đánh văng ra khỏi đại điện, bay ra xa mấy trượng, hai tay nàng run lên, khí huyết toàn thân cuồn cuộn trong lồng ngực. Chỉ mới một chiêu nàng đã bại!
“Ngươi thật sự cho rằng cánh mình đã cứng cáp?” Lục Châu chắp tay sau lưng đi ra khỏi Văn Tinh điện.
Động tĩnh vừa rồi khiến Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tiểu Diên Nhi chạy ra, ba người xuất hiện bên ngoài Văn Tinh điện, khẽ hô: “Tiểu sư muội?”
Hải Loa hạ xuống, lảo đảo mấy bước mới đứng vững. Lục Châu liếc nhìn ba đồ đệ, trầm giọng quát: “Không ai được phép nhúng tay, nếu không trục xuất khỏi sư môn.”
Ba người vốn định nói giúp mấy câu, nghe vậy lập tức đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Hải Loa không ngờ mình là thập diệp Nghiệp Hoả vậy mà lại bị sư phụ đánh bại chỉ bằng một chiêu. Nàng biết sư phụ rất mạnh, nhưng mạnh đến mức này thì thật khó tin. Loại cường đại đến vô lý này chỉ có lúc đối địch với sư phụ mới hiểu được.
Thân ảnh Lục Châu tắm trong ánh trăng, hắn nhìn Hải Loa, lạnh nhạt nói: “Lão phu quá thất vọng về ngươi.”
Phịch! Hải Loa vội vàng quỳ xuống, đầu dập mạnh xuống đất: “Đồ nhi biết sai, cầu sư phụ tha thứ!”
[Ting ! hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng 5.000 điểm công đức.].
[Ting ! mở ra nhiệm vụ điều giáo đồ đệ Lạc Thời Âm.].
[Ting ! dạy dỗ Lạc Thời Âm, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Lục Châu thở dài một tiếng. “Vi sư hiểu tâm tình của ngươi. Nhưng ngươi cảm thấy với tu vi này có thể tra được thân thế mình sao? Sau khi tra rõ, ngươi giải quyết nổi sao?”
Hải Loa nhất thời nghẹn lời.
“Đừng nói là ngươi, cho dù là vi sư đến bí ẩn chi địa cũng chưa chắc có thể bảo vệ được bản thân.”
“Nhưng mà… đồ nhi không thể để mẫu thân chết vô ích. Người vì cứu đồ nhi mà hy sinh bản thân mình, nếu không phải vì đồ nhi bị thương quá nặng thì người đã không chết.”
“Ngươi đừng cho rằng mình hại Lạc Tuyên.” Lục Châu nói, “Mẫu thân ngươi không hy vọng nhìn thấy ngươi như vậy.”
Hải Loa sửng sốt.
“Ngươi muốn điều tra thân thế cũng được, chờ đến khi năng lực ngươi đầy đủ, vi sư sẽ đồng ý. Nhưng lúc này thì chưa được.”
Ba người đứng nghe rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Vu Chính Hải lúc này mới dám lên tiếng:
“Tiểu sư muội, sư phụ cũng muốn tốt cho muội thôi. Tu vi muội bây giờ chưa đủ, đến bí ẩn chi địa chẳng khác gì đi tìm chết. Đừng nghĩ thập diệp là mạnh, năng lực và kinh nghiệm chiến đấu của muội còn kém lắm.”
Ngu Thượng Nhung cũng ôn hoà nói:
“Cần gì phải nóng lòng nhất thời? Đại sư huynh là người Vô Khải tộc, vì muốn giải quyết tâm kết trong lòng mà nhẫn nhịn ba trăm năm. Ta đây là người Quân Tử Quốc, vì muốn giải quyết vấn đề thọ mệnh cũng tốn mất mấy trăm năm. Đợi đến khi thực lực đầy đủ lại đến bí ẩn chi địa chẳng phải sẽ tốt hơn?”
“Tiểu sư muội, đại sư huynh và nhị sư huynh nói đúng đó, muội đừng cố chấp nữa.”
Hải Loa cúi đầu. Vốn cho rằng thập diệp Nghiệp Hoả đã đủ cường đại, lại không nghĩ tới trước mặt sư phụ mình chẳng khác gì sâu kiến. Loại như nàng mà đến bí ẩn chi địa thì có thể làm được chuyện gì?
Hải Loa lại lần nữa dập mạnh đầu xuống đất. “Đồ nhi ngu dốt, cầu xin sư phụ tha thứ.”
“Ngươi nghĩ thông suốt là được. Nhưng vi sư phải cảnh cáo một câu, nếu ngươi cả gan tự mình tìm tới bí ẩn chi địa, vi sư nhất quyết không tha.”
“Vâng.”
“Ngươi kế thừa lực lượng của Lạc Tuyên, lại không kế thừa được tài trí của nàng. Vi sư sao có thể để ngươi chấp mê bất ngộ đi nhầm đường.” Lục Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Vi sư có một bản nhạc khúc, mang về tu hành cho tốt.”
Lục Châu ném nhạc phổ Triều Thánh Khúc cho Hải Loa. Hắn không cảm âm tốt, chỉ có thể ghi lại nhạc phổ.
Hải Loa hiểu được lòng sư phụ, càng thêm hổ thẹn dập mạnh đầu: “Ân của sư phụ đồ nhi ghi khắc trong lòng, không cách nào quên.”
[Ting ! dạy dỗ Lạc Thời Âm, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
“Lui xuống đi.” Lục Châu vung tay áo.
Lúc này Tiểu Diên Nhi mới dám chạy tới đỡ Hải Loa dậy, đưa nàng rời khỏi Văn Tinh điện.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, khe khẽ thở dài. Vốn cho rằng đồ đệ nhỏ nhất này ngoan ngoãn nghe lời sẽ bớt lo, nào ngờ nàng lại càng khiến hắn bận tâm.
Đến từ Thái Hư, có chút phiền phức.
Sáng hôm sau, tại kim liên giới.
Trên Ma Thiên Các.
“Lão thất, đã chuẩn bị xong, chỉ chờ có đệ nữa thôi.” Bên ngoài truyền đến âm thanh.
Tư Vô Nhai làm theo lời sư phụ dặn dò, thu thập bản đồ da dê cổ trong Đông Các và các loại bản vẽ rồi bước ra ngoài. “Đệ xong rồi đây.”
Đứng cạnh Không Liễn, Chư Hồng Cộng cười ha hả nói: “Thất sư huynh, Vĩnh Ninh công chúa từ Thần Đô đến tiễn huynh kìa.”
“Vĩnh Ninh?”
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn lại, thấy Vĩnh Ninh quả thật đang đứng đợi ở cổng Nam Các, bèn đi tới trước mặt nàng. Vĩnh Ninh mặc tố y ưu nhã, nhẹ nhàng nói:
“Chiêu Nguyệt tỷ tỷ bận việc nên không thể tới tiễn huynh, nên ta đến thay…”
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Đa tạ.”
Vĩnh Ninh thở dài. “Chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.”
“Ta biết chứ.”
“Huynh luôn tự tin như vậy, nhưng con người sẽ luôn có lúc phạm sai lầm.”
“Ta biết rõ.”
Vĩnh Ninh vốn định nói thêm một hai câu, nhưng kẻ đối diện khiến nàng quá cụt hứng, bèn mỉm cười nói: “Bảo trọng.”
“Tu vi Chiêu Nguyệt sư tỷ tiến bộ khá chậm, ta đã khắc hoạ sẵn trận pháp liên hệ vào trận bố, nàng mang về làm theo hướng dẫn ta đã ghi rõ, sẽ liên hệ được với ta và sư phụ.” Tư Vô Nhai dặn dò.
“Ừ, huynh yên tâm.” Vĩnh Ninh mỉm cười nhìn hắn.
“Nàng cũng bảo trọng.” Nói xong hắn không nói gì thêm, xoay người đi về phía Không Liễn.
“Xuất phát.”
“Chúc các vị tiên sinh mã đáo thành công.” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong vẫy tay chào.
Ông !
Đường vân trên thân Không Liễn sáng lên, chậm rãi bay vào không trung. Vĩnh Ninh nâng tay, muốn nói lại thôi… Cuối cùng nàng buông tay, thầm mặc niệm một tiếng trong lòng, ‘bảo trọng’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận