Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1934: Bị bắt

Giải Tấn An vô cùng bất đắc dĩ. “Lần này trở về ngươi chắc chắn sẽ khiến Thái Hư chú ý, trong khoảng thời gian ngắn đừng đối đầu với Thái Hư và Thánh Điện nữa.”
“Ngươi xem thường lão phu?”
Giải Tấn An giật mình nói: “Không có không có… đừng nhạy cảm vậy chứ. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi đừng coi thường Minh Tâm.”
Trong đầu nhớ tới cảnh tượng Ma Thần thảm bại, Lục Châu trầm mặc một lúc. Thái Hư hy sinh tứ đại Chí Tôn để đánh giết Ma Thần, có thể thấy Minh Tâm hoàn toàn không đơn giản.
Huống hồ gì Thái Hư còn có thập điện và các đại đế trấn thủ ở vùng đất thất lạc. Nếu bọn họ liên hợp lại thì rất phiền phức. Lục Châu không e ngại đám người này nhưng sợ làm liên luỵ đến Ma Thiên Các và các đồ đệ.
Nói theo một cách nào đó, đồ đệ bị bắt đi cũng không phải là chuyện xấu.
“Còn việc gì khác không?” Thấy thái độ Giải Tấn An quá đáng khinh, Lục Châu mở miệng hỏi.
“Không có.” Giải Tấn An gượng cười.
“Nếu có cơ hội, lão phu sẽ đến Đại Uyên Hiến lần nữa.”
Nói xong Lục Châu đạp không bay lên, dẫn theo đám người Ma Thiên Các đi vào trong phù văn thông đạo.
Nhìn thân ảnh đám người biến mất, Giải Tấn An mới thở dài một tiếng: “Đúng là chẳng thay đổi chút nào. Hầy, không biết là phúc hay là hoạ đây. Trước kia có không ít người phản bội ngươi, ngươi đừng để mình chết nữa đấy.”
“A, sao ta lại dùng chữ “nữa” chứ, phi phi phi!”
Giải Tấn An xoay người rời khỏi rừng cây. Trong lúc hắn còn đang cảm khái, bên tai bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm:
“Giải Tấn An.”
Giải Tấn An bị doạ, toàn thân giật nảy nhìn ra phía sau: “Ai đó?!”
Một bóng người xuất hiện cách đó không xa, trên thân người đó toả ra quang mang, hai đôi cánh trắng khép lại ở sau lưng.
Giải Tấn An kinh ngạc hô lên: “Vũ Hoàng bệ hạ?”
Vũ Hoàng bình tĩnh nhìn hắn. Giải Tấn An chột dạ nói: “Ta chỉ đi vòng vòng chơi thôi. Vì sao bệ hạ lại tới chỗ này?”
Vũ Hoàng vẫn im lặng nhìn hắn không nói. Giải Tấn An gãi đầu tháo mặt nạ xuống. “Ta về liền nè.”
“Ngươi đã từng đi theo Ma Thần, bản hoàng không tính toán với ngươi.” Vũ Hoàng đột nhiên nói.
Giải Tấn An dừng bước, không rõ hắn muốn nói cái gì.
Vũ Hoàng nói tiếp: “Bản hoàng luôn kính sợ cường giả, nhưng không có nghĩa là bản hoàng thích người phản bội.”
Trong lòng Giải Tấn An như thít lại, cau mày nói: “Ta luôn trung thành một lòng với Đại Uyên Hiến, chưa bao giờ làm việc gì phản bội Đại Uyên Hiến cả.”
“Thật sao?”
“Ta có thể thề với trời.”
“Ngươi giả truyền mệnh lệnh của Bạch Đế, còn cho là bản hoàng không biết?” Vũ Hoàng thản nhiên vạch trần.
“Ngươi cho rằng Bạch Đế sẽ đứng về phía Ma Thần sao?”
Giải Tấn An giả bộ hồ đồ, “Ta thật sự không hiểu Vũ Hoàng bệ hạ đang nói cái gì.”
Vũ Hoàng mỉm cười đầy ẩn ý. “Ngươi sẽ hiểu thôi.”
Hắn phất tay, bốn vị cao thủ Vũ tộc bước ra, trên thân ẩn hiện quang mang nhàn nhạt. Vũ Hoàng hờ hững nói:
“Giam Giải Tấn An vào địa lao, phong bế tu vi, chờ xử lý.”
“Vâng.”
Ngày hôm sau, đám người Ma Thiên Các đi tới Kê Minh.
Lục Châu để đám người đứng chờ bên phù văn thông đạo, tự mình cưỡi Bạch Trạch bay tới Hoàn Hình hồ.
Nhìn băng trùy giữa hồ, Lục Châu khẽ gọi: “Đế Nữ Tang.”
Không ai trả lời. Lục Châu vung chưởng về phía băng trùy, nhiệt lượng khiến băng trùy chảy ra.
Vèo !
Một thân ảnh từ trong băng trùy đánh tới. Lục Châu tung chưởng đón đỡ. Phanh phanh phanh…
Nước bắn tung toé đầy trời, thuỷ tiễn văng ra tứ phía. Lục Châu nhàn nhã hoá giải mọi đòn tấn công của Đế Nữ Tang.
Trăm chiêu qua đi, Đế Nữ Tang dừng tay, kinh ngạc nói: “Là ngươi?”
Lục Châu đạm nhiên đáp: “Trăm năm qua ngươi vẫn trốn trong băng trùy?”
“Sao tu vi ngươi tăng tiến nhanh như vậy?” Đế Nữ Tang nghi hoặc hỏi.
“Người đều phải tiến bộ.”
“Ngươi phá hư Thiên Khải Chi Trụ, ta phải đề phòng.” Đế Nữ Tang nói.
“Đề phòng trời sập?” Lục Châu ngẩng đầu nhìn băng trùy hùng vĩ trước mặt.
Nàng muốn dùng băng trùy này để đâm thủng Thái Hư? Không biết phương pháp này có tác dụng không nhưng suy nghĩ kỳ diệu như thế đúng là khiến người ta không nói được lời nào.
“Ai cần ngươi lo!” Đế Nữ Tang nói, “Ngươi còn tới đây làm gì?”
“Xích Đế đang ở đâu?”
Nghe nhắc tới tên Xích Đế, Đế Nữ Tang nhíu mày tức giận nói: “Đừng nhắc tên hắn trước mặt ta!”
“Ngươi rất chán ghét hắn?” Lục Châu hỏi.
“Ta hận hắn!”
“Vậy thì tốt, lão phu muốn đi tìm hắn gây phiền phức đây.” Lục Châu nói.
Nghe vậy, Đế Nữ Tang nhướng mày nhìn Lục Châu đầy nghi hoặc: “Thật sao?”
Lục Châu gật đầu. Đế Nữ Tang nghiêng đầu suy nghĩ như một nữ hài rồi cười nói: “Vậy ngươi đi tìm hắn nhanh lên, hắn ở Viêm Thuỷ vực phía nam Vô Tận Hải.”
“Viêm Thuỷ vực?”
“Thanh Đế gia gia nói mấy ngày nữa hắn sẽ đến Thái Hư một chuyến, ngươi phải nhanh chân lên.” Đế Nữ Tang thúc giục.
“Xích Đế sẽ tới Thái Hư?” Lục Châu lại hỏi, “Vậy Thanh Đế ở đâu?”
“Thanh Đế gia gia ở phía đông Vô Tận Hải, cách Bạch Đế gia gia không xa.” Đế Nữ Tang nói xong chợt nhớ ra điều gì, vội hỏi. “Không phải ngươi cũng định đi tìm Thanh Đế gia gia gây phiền phức đó chứ? Gia gia là người tốt mà!”
“Người tốt?” Lục Châu nhướng mày. Bắt đồ đệ của lão phu mà là người tốt?
Hắn không biểu lộ ra địch ý mà tiếp tục hỏi: “Xích Đế tới Thái Hư làm gì?”
Đế Nữ Tang lắc đầu tỏ vẻ không biết rồi kỳ quái nói: “Tu vi ngươi tiến bộ nhanh như vậy, hẳn là có thể gia nhập Thái Hư rồi.”
Có lẽ do cô độc ở chốn này quá lâu, Đế Nữ Tang rất thích giao lưu trò chuyện với người khác. Đôi lúc nàng còn nảy sinh vấn đề tâm lý, muốn giữ người ta lại Hoàn Hình hồ.
Lục Châu nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Làm sao để gia nhập Thái Hư?”
“Với bản sự của ngươi thì dư sức gia nhập Thái Hư. Ta nghe Thanh Đế gia gia nói Thái Hư đã hao tổn rất nhiều tay sai, đang không ngừng chào mời nhân tài khắp cửu liên, ngươi có thể tham gia nha…” Nói tới đây nàng lại bĩu môi, “Nhưng Thái Hư chán lắm, ngươi ở lại đây chơi với ta vui hơn nè!”
Lục Châu đạm mạc đáp, “Lão phu còn việc quan trọng phải làm, không thể lưu lại.”
Đế Nữ Tang ỉu xìu nói: “Nhân loại các ngươi thật là kỳ quái, vì cái gì cứ phải tiến vào Thái Hư chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận