Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1794: Ngươi có hoá thành tro ta cũng nhận ra

Đám người thu hồi thần sắc rung động, khom người với Lục Châu.
“Toạ kỵ cũng không cần mang theo.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lục Châu tung người bay vào không trung. Bốn người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Diệp Thiên Tâm và Tiểu Diên Nhi theo sát phía sau.
Trong rừng, Tiểu Diên Nhi thấp giọng hỏi: “Sư phụ, lỡ như Thiên Khải Chi Trụ này tán đồng thất sư huynh thì sao?”
Lục Châu nói: “Vậy thì rút lui.”
“Vâng.”
Cũng chỉ có Tiểu Diên Nhi mới dám nói tới đề tài này.
Vu Chính Hải nói: “Lát nữa chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, tranh thủ thời gian rời khỏi đó, đừng trì hoãn quá lâu.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Năm người rốt cuộc dừng lại trước Thiên Khải Chi Trụ của Đôn Tang. Nơi này rất bình tĩnh tựa như vừa tiến vào một thôn trang nhỏ, không có trận pháp, không có hung thú, không có tu hành giả.
Bốn phía mọc đầy Huyết Nhân Tham và Huyền Mệnh Thảo.
Ngu Thượng Nhung ôm kiếm bình tĩnh nói: “Bên dưới vẻ ngoài an tĩnh thường là hung hiểm chí mạng. Hai vị sư muội nấp ở sau lưng ta, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ tận lực bảo hộ các muội.”
“Đa tạ nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi và Diệp Thiên Tâm rúc ra sau lưng hắn.
Vu Chính Hải nghẹn họng.
Coi ta là không khí a!
Bọn hắn tiếp tục tiến về phía trước.
“Đằng kia chính là lối vào Thiên Khải Chi Trụ.” Vu Chính Hải nói.
Lục Châu dẫn đầu đám người đáp xuống. Nhưng mỗi khi tiến thêm một bước, cảm giác bất an trong lòng lại dâng lên cao thêm.
Khi năm người đến cách lối vào trăm mét, từ rừng cây bên trái bỗng truyền tới một đạo thanh âm: “Khách nhân từ xa mà đến, mời ghé qua một lần.”
Lục Châu dừng bước.
Quanh năm sinh tồn trong bí ẩn chi địa đã khiến tâm tình bọn hắn bình tĩnh như nước.
Lục Châu mở miệng hỏi: “Là ai?”
“Thủ hộ giả tại Đôn Tang. Các ngươi không phải là nhóm khách nhân đầu tiên, càng không phải nhóm khách nhân cuối cùng. Nếu thuận mắt, ta sẽ để các ngươi tiến vào xem bộ dáng của hạt giống Thái Hư, thoả mãn lòng tham của các ngươi. Nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở đó.” Thanh âm kia ôn hoà, không nghe ra địch ý.
Lục Châu đi tới.
Tiến vào trong rừng, đám người nhìn thấy một toà sân viện độc đáo trơ trọi, giống như là một ngôi nhà ở nơi thâm sơn cùng cốc.
Tiến vào khoảng sân nhỏ, Lục Châu nhìn thấy một lão giả tuổi chừng sáu mươi ngồi trên ghế lắc bằng gỗ, hai mắt nhắm lại, lắc tới lắc lui.
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện trước mặt hắn.
Lão giả vẫn nhắm mắt nói: “Đến rồi.”
“Ngươi là thủ hộ giả do Thái Hư phái tới?” Lục Châu hỏi thẳng.
“Nói như vậy cũng được. Ta ở đây đã rất nhiều năm, mỗi lần có khách nhân đến đều phải khuyên bọn hắn rời đi.”
“Vì sao?”
“Nhân loại muốn có hạt giống Thái Hư hoặc thổ nhưỡng Thái Hư, ta có thể hiểu được. Nhưng những thứ này chỉ dẫn tới hoạ sát thân. Cứu một mạng người bằng xây bảy toà tháp, nếu đổi lại là một thủ hộ giả khác thì các ngươi đã sớm mất mạng.” Lão giả ung dung nói.
Vu Chính Hải hừ lạnh: “Người trong Thái Hư đều tự cho mình là siêu phàm, thật sự tưởng rằng Thái Hư vô địch thiên hạ?”
“Ngươi nói không sai. Thái Hư đúng thật là thiên hạ vô địch.” Lão giả đáp.
“Tiếp một đao của ta rồi nói!” Vu Chính Hải nhấc tay, đao cương nở rộ.
Lỗ tai lão giả rất linh mẫn, ghế gỗ vẫn lắc lư, mắt còn chưa mở ra. “Thú vị, rất lâu rồi không có chân nhân đến đây.”
Lão giả vung tay áo. Vù! Đao cương trong tay Vu Chính Hải vô duyên vô cớ biến mất.
“Thánh nhân?” Lục Châu nói.
“Có ánh mắt.” lão giả tiếp tục lắc ghế, “Bên dưới thánh nhân đều là giun dế. Các ngươi có thể rời đi, nhưng nhớ kỹ, về sau không được tới gần Thiên Khải Chi Trụ nữa, ít nhất là… không nên tới gần Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.”
“Vì cái gì lại không được tới gần?” Lục Châu tiếp tục thăm dò.
Lão giả chỉ về phía đám mộ bia ở phía xa trong khu rừng. “Nếu đến lần thứ hai, chỉ có thể lưu lại.”
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Lão phu sẽ không rời đi, cũng sẽ không đến lần thứ hai. Lão phu cũng muốn tặng ngươi một lời khuyên.”
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…. Cạch. Ghế lắc dừng lại.
“Tốt nhất đừng cản trở lão phu.”
Nói xong Lục Châu xoay người đi. Đúng lúc này lão giả mở mắt nói: “Không nghe lời khuyên của ta thì không còn cách nào khác, ta chỉ có thể tự mình tiễn các ngươi.”
Vù!
Lão giả biến mất khỏi ghế lắc, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Lục Châu, đánh ra một trảo ấn.
Vốn cho rằng tất trúng nhưng Lục Châu lại lùi về sau một bước, hoàn mỹ tránh né.
Lão giả nhướng mày, hai mắt từ từ trợn to nhìn Lục Châu, thất thanh hô lên: “Là ngươi?!!”
Nhưng chưởng ấn của Lục Châu đã đánh tới trước mặt hắn.
Oanh!
Lão giả vươn tay nghênh đón, song chưởng va chạm.
Một chưởng vô cùng đơn giản này lại tạo ra phong mang đến ngàn trượng, phong mang quét tới đâu là vạn vật bị cắt chém tới đó.
Đoàn người Ma Thiên Các đứng ở phía xa thấy cảnh này đều đứng bật dậy, lộ vẻ ngưng trọng.
“Mọi người cẩn thận, Các chủ hẳn đã gặp phải địch nhân.” Nhan Chân Lạc nói.
Đám người gật đầu, cẩn thận nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Lão giả lăng không nhảy ra sau, đáp xuống mặt đất, không động thủ nữa. Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt lão, lại vung ra chưởng ấn.
Lão giả hô lên: “Chờ một chút!”
“Cho dù là đại đạo thánh Lam Hi Hoà, gặp lão phu cũng phải nể mặt ba phần, chỉ bằng ngươi mà cũng dám cáo mượn oai hùm trước mặt lão phu?”
“Lục Thiên Thông! Ngươi đủ rồi nha!” Lão giả nói.
“Hửm?” Lục Châu ngơ ngác một chút, sau đó nói. “Ngươi nhận nhầm người.”
Chưởng ấn như sơn ẩn chứa lực lượng Thiên Tướng bay ra. Lục Châu đã có hai mươi bốn Mệnh Cách, chỉ cần vượt qua Mệnh Quan sẽ thật sự trở thành thánh nhân.
Lão giả không ngờ đối thủ lại mạnh như vậy, song chưởng vung ra, không gian ngưng trệ lại xuất hiện, hắn chỉ tránh né chưởng ấn này.
Tứ đại đồ đệ cũng không hiểu ra sao, chỉ có thể giương mắt nhìn cuộc chiến ở cấp bậc hơn xa so với mình.
“Đại thánh nhân?” Lục Châu nói.
“Nếu không phải đại thánh nhân thì ta có thể tự tin như vậy sao?” lão giả càu nhàu nói, “Đủ rồi nha lão già này, không ngờ ngươi còn chưa chết! Ngươi có hoá thành tro ta cũng nhận ra.”
Lục Châu càng thêm nghi hoặc, lại hỏi dò. “Ngươi là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận