Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1391

“Nguy cơ ở Giang Bắc đạo đã giải trừ.” Lục Châu nói.
Hạ Tranh Vanh nghe vậy lộ vẻ kinh ngạc nói: “Lục các chủ thần thông quảng đại, bội phục. Vậy chúng ta về trước.”
Lam Hi Hoà truyền âm nói với Lục Châu: “Lục các chủ, để bọn hắn đi đi. Người này lòng lang dạ thú, cẩn thận hắn chó cùng rứt giậu.”
Con thỏ hoảng lên cũng sẽ cắn người đấy.
“Ngươi không thể đi.” Phía xa đột nhiên truyền tới giọng nói trầm thấp.
Đám người nhìn lại, phát hiện có một nhóm hắc bào tu hành giả đang bay tới.
Hạ Tranh Vanh nghi hoặc không hiểu. Hiện tại hắc liên giới còn có người dám khiêu chiến với mình?
Sự kiện tập thể hạ thấp đúng là nhục nhã, nhưng sau này Hắc Tháp và Ma Thiên Các nước giếng không phạm nước sông, địa vị bá chủ hắc liên của Hắc Tháp sẽ kéo dài rất lâu.
Bản thân Hạ Tranh Vanh bị hao tổn hai Mệnh Cách thì tốn một chút thời gian là khôi phục được. Khó không có nghĩa là không thể.
Lục Châu cảm thấy giọng nói này có phần quen tai, bèn nhìn kỹ lại rồi nói: “Tiêu Vân Hoà?”
Nếu không cẩn thận xem xét sẽ không nhận ra, Tiêu Vân Hoà bây giờ trông khác trước rất nhiều, vết sẹo trên mặt đã phai nhạt, khí chất cũng mang lại cảm giác thoát thai hoán cốt.
Tiêu Vân Hoà nhìn thấy Lục Châu, lập tức vui vẻ nói: “Lục huynh, đã lâu không gặp!”
Ninh Vạn Khoảnh nhíu chặt mày.
Cục diện này không quá tốt. Nếu Tiêu Vân Hoà cấu kết với Hạ Tranh Vanh, đồng loạt xuống tay với bọn họ thì không dễ xử lý.
Thiên hạ này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Hắn có thể cảm giác được Tháp chủ Lam Hi Hoà bây giờ là nỏ mạnh hết đà, chỉ cố chống đỡ ở ngoài mặt thôi. Nàng đại chiến với thú hoàng lâu như vậy, liên tục thi triển lực lượng Mệnh Quan, cộng thêm thương tích cũ chưa lành nên có thể đoán được lúc này nàng suy yếu đến cỡ nào.
Tiêu Vân Hoà nói: “Từ lần trước tạm biệt, ta vẫn luôn nhớ Lục huynh. Vừa trở về, nghe nói Đại Đường gặp nạn nên ta dẫn các huynh đệ đến chi viên. Đây là quà gặp mặt !”
Hắn vung tay lên, Vu Triều đi tới ném hai bộ thi thể xuống trước mặt mọi người.
Vu Triều nói: “Đây là một trung Hắc Diệu ngũ hổ Bá Nhan, tại Giang Đông đạo hắn giết hại bách tính, vừa hay gặp phải chúng ta. Tên còn lại cũng là một thành viên của Hắc Diệu liên minh.”
Lục Châu gật đầu nói: “Khoảng thời gian này ngươi đi đâu?”
Tiêu Vân Hoà cười đáp: “Đến Vô Tận Hải, đi Ám Hồn Tông, cũng đi Triệu Văn Quốc… Nếu không nhờ Lục huynh khôi phục giúp ta hai Mệnh Cách thì ta đã không thể quay lại khu vực hỗn loạn. Phần ân tình này Tiêu mỗ vẫn luôn khắc sâu trong tâm khảm.”
Lục Châu vốn muốn nói tới chuyện Lam Thuỷ Tinh, nhưng tình hình hiện tại không thích hợp.
Hạ Tranh Vanh đứng đối diện trợn mắt nói: “Tiêu Vân Hoà?”
“Hạ Tranh Vanh, năm đó ta khổ tâm bồi dưỡng ngươi, dùng tài nguyên tốt nhất của Hắc Tháp cho ngươi, không ngờ ngươi lại là kẻ tâm thuật bất chính, ngấp nghé vị trí Tháp chủ, hãm hại ta. Món nợ này cũng nên tính toán rồi.”
Vu Triều cũng cười nói: “Trên đường trở về nghe người ta nói, Hắc Tháp bất kính với Lục các chủ nên tập thể bị lấy đi một Mệnh Cách?”
Có câu đánh người không đánh mặt, một trong những phương thức chọc giận người khác chính là vạch trần vết sẹo của hắn.
Quả nhiên, Hạ Tranh Vanh phẫn nộ nói:
“Hắc Tháp và Ma Thiên Các trước đây có hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm đã giải trừ, không đến lượt các ngươi khoa tay múa chân!”
Tiêu Vân Hoà nói:
“Đang ở trước mặt Lục huynh, ta không muốn tranh cãi với ngươi. Ngày khác ta sẽ đích thân tới Hắc Tháp, lấy lại những thứ thuộc về ta.”
Hạ Tranh Vanh âm trầm nói: “Ta có thể diệt năm Mệnh Cách của ngươi, thì cũng có thể diệt một lần nữa.”
Lúc này Lục Châu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Xem lão phu như không tồn tại?”
Hả?
Trong lòng Hạ Tranh Vanh khẽ động, nhìn về phía Lục Châu. “Lục các chủ muốn nhúng tay vào việc này?”
Tiêu Vân Hoà nói: “Chuyện này không phiền Lục huynh phải nhúng tay. Đồ của ta, ta muốn tự mình động thủ lấy lại.”
Nói xong, Tiêu Vân Hoà chắp tay vái Lục Châu một cái thật sâu. Đám thuộc hạ sau lưng hắn cũng khom người hành lễ.
Sáo lộ gì đây?
Hạ Tranh Vanh nhíu mày, cáo mượn oai hùm sao?
Thấy thái độ Tiêu Vân Hoà kiên quyết, Lục Châu cũng đang có việc trong người, bèn nói: “Tuỳ ngươi.”
“Đa tạ Lục huynh.”
Tiêu Vân Hoà quay sang nói với Hạ Tranh Vanh: “Một tháng sau, nếu ngươi có gan thì đến ngọn Hắc Phong Nhai phía bắc Hắc Tháp gặp mặt ta.”
Hạ Tranh Vanh nhíu mày nhìn Tiêu Vân Hoà. Huynh đệ từng kề vai chiến đấu giờ lại là địch nhân. Có nhân tất có quả, Hạ Tranh Vanh không nói thêm gì, chỉ thản nhiên đáp:
“Ta chờ ngươi.”
Nói xong hắn mang theo thành viên Hắc Tháp rời đi.
Lúc này mấy người Tiêu Vân Hoà mới đáp xuống đất.
“Lam tháp chủ?”
Lam Hi Hoà không để ý đến hắn mà nói với Lục Châu: “Lục các chủ, chuyện của Đoan Mộc Sinh ta rất xin lỗi… Sau này gặp lại.”
Mũi chân nàng điểm một cái, bay lướt lên không trung. Ninh Vạn Khoảnh và lam y nữ hầu chắp tay một cái rồi theo sau Lam Hi Hoà rời đi.
Khi bóng dáng Lam Hi Hoà đã biến mất, Lục Châu nói: “Theo lão phu đến Kiếm Bắc đạo một chuyến.”
“Được.”
Đám người đi theo Lục Châu phi hành đến Kiếm Bắc đạo.
Nơi đó khô lâu đầy đất, vết máu tươi, thi thể và dấu tích sau trận chiến khiến đám người kinh hãi không thôi.
“Đại thuật huyết tế.” Tiêu Vân Hoà nhìn khô lâu đầy đất, khẽ nói, “Thú hoàng đúng là thủ đoạn.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi biết thú hoàng?”
“Ta và các huynh đệ không chỉ đến khu vực hỗn loạn mà còn đến bí ẩn chi địa, tìm được Huyền Vi Thạch và Huyền Mệnh Thảo, chữa trị vũ khí và một Mệnh Cách. Khi trở về chúng ta gặp phải thú triều, đám hung thú hành động thống nhất như vậy chỉ có thể là do thú hoàng ra lệnh. Sau đó về đến hồng liên, ta lại thấy hung thú chuyên chở thi thể nhân loại, liền đoán ra đây là đại thuật huyết tế.”
“Hắc Hoàng đã chết rồi.” Lục Châu nói.
Tiêu Vân Hoà không hề ngạc nhiên chút nào, cười nói: “Chết trong tay Lục huynh, hắn thua không oan. Nhưng Hắc Hoàng một đời anh danh, sao lại trở thành quân cờ của thú hoàng?”
“Quân cờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận