Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2062: Tự phù thứ bảy

Thất Sinh và Chư Hồng Cộng đi tới, cúi đầu nhìn Yến Quy Trần: “Ngươi biết không? Lúc ngươi bắt lão Chư đi, ta đã có thể thừa dịp đó giết sạch các ngươi rồi.”
Yến Quy Trần có chút không cam lòng đáp: “Một… một mình Hỏa Thần e là không đủ.”
“Ai nói với ngươi ta chỉ có một vị Hỏa thần?”
Mặt Yến Quy Trần xám như tro tàn.
Chư Hồng Cộng châm ngòi nói: “Đúng thế, chưa thấy ai giảo hoạt hơn ngươi. Ngay cả Ô tổ mà ngươi cũng giết.”
Yến Quy Trần kinh ngạc nói: “Người giết Ô tổ chính là ngươi?”
“Không giống sao?” Thất Sinh bất đắc dĩ nói, “Đã nói nhiều lần, sư muội của ta suýt nữa bị các ngươi hại chết. Nếu không phải vì ta thấy ngươi đáng thương thì vừa rồi ngươi đã chết tươi, chỉ có thể trách ta quá nhân hậu. Hầy.”
“Muốn chém muốn giết thì tùy ngươi.” Yến Quy Trần nghiêng đầu sang một bên nói.
“Giết ngươi thì dễ rồi.” Thất Sinh cười nói, “Ta rất hiếu kỳ, ngươi có thể lĩnh hội được ba tự phù, vậy những tự phù còn lại ngươi lĩnh hội được không?”
Yến Quy Trần im lặng không nói.
Hắc bào thị vệ đi đến bên cạnh Thất Sinh, khoanh tay nhìn xuống Yến Quy Trần: “Tiểu tử, giao Ma Thần họa quyển ra đây, ta tha cho ngươi tội chết.”
Thất Sinh nói thêm: “Cả Trấn Thiên Xử nữa.”
Yến Quy Trần nói: “Ma Thần họa quyển không ở trong tay ta, Trấn Thiên Xử cũng vậy, có gan thì các ngươi đi tìm Ma Thần đại nhân ấy!”
“Ma Thần?”
“Đúng vậy.” Yến Quy Trần không còn lựa chọn nào khác, đành đem Ma Thần ra làm chỗ dựa. “Ma Thần đại nhân đã trở lại Thái Hư, không bao lâu nữa sẽ bước lên đỉnh phong. Những ngày an nhàn của các ngươi đã đi tới hạn cuối rồi.”
Chư Hồng Cộng nghe vậy tức giận đá hắn một cái: “Đã thành bộ dạng này còn dám hù dọa lão tử? Bây giờ ngươi gọi Ma Thần ra đây, nhìn xem lão tử có đánh hắn lòi phân hay không!”
Yến Quy Trần cạn lời.
Thất Sinh quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng, mồm há ra định nói gì đó nhưng lại nuốt trở vào.
Yến Quy Trần nhẫn nhịn đau đớn nói: “Ăn nói hàm hồ ai chẳng làm được, nếu ngươi muốn báo thù cho nữ nhi của Thượng Chương thì ra tay đi, ta tuyệt đối sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút.”
Thất Sinh mỉm cười nói: “Ngươi không cần làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt làm gì. Sử dụng thủ đoạn hèn hạ làm cho Đế Nữ Tang bị cầm tù ở Kê Minh, lại làm Thượng Chương Đại Đế ném bỏ nữ nhi, hai tội ác này đã đủ để ta phế bỏ ngươi rồi.”
Yến Quy Trần nói: “Oan có đầu nợ có chủ, nếu cho rằng chỉ một mình Vô Thần Luận Giáo Hội có thể khiến Thái Hư náo động như vậy thì các ngươi đánh giá chúng ta quá cao rồi. Năm đó làm gì có ai dám ra mặt chống đối Thái Hư? Ngươi cho rằng Thánh Điện không biết lời Ô tổ nói chỉ là dối trá?”
Thất Sinh không hề kinh ngạc, tựa như mọi việc đều nằm trong dự liệu của hắn. “Cho nên ta mới để cho ngươi sống đến bây giờ.”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Giao ra Ma Thần họa quyển và Trấn Thiên Xử.” Thất Sinh nói, “Ta được thánh nữ Hi Hòa điện nhờ vả lấy lại Trấn Thiên Xử cho nàng.”
Yến Quy Trần nói: “Ta đã nói rồi, có gan thì đi tìm Ma Thần mà đòi. Người trẻ tuổi, các ngươi tuổi nhỏ có lẽ không biết ý nghĩa của hai chữ Ma Thần đâu.”
Hắn hít sâu một hơi, lau đi vết máu bên khóe miệng rồi quay đầu nhìn về phía hắc bào thị vệ: “Hỏa thần, ngươi nói xem?”
Hắc bào thị vệ im lặng, an tĩnh đứng ở một bên.
Thất Sinh cười nói: “Ngươi sai rồi.”
“Hả?”
“Ta có thể tra được ngươi lĩnh hội tự phù thứ tám trong Ma Thần họa quyển, ngươi cho rằng ta không hiểu gì về Ma Thần sao?” Thất Sinh cười nói.
Trong lòng Yến Quy Trần khẽ động. Đúng vậy, có thể tra được tới đó, rõ ràng hắn cũng rất hiểu về Ma Thần.
Vô Thần Luận Giáo Hội tốn rất nhiều thời gian mới tìm được Ma Thần họa quyển và phá giải bí mật của mười tự phù. Đối phương lại có thể lợi dụng tự phù thứ tám để lừa gạt hắn, bại lộ vị trí đại bản doanh Vô Thần Luận Giáo Hội.
Người này… cực kỳ âm hiểm giảo hoạt.
Yến Quy Trần nhìn Thất Sinh: “Vì sao chứ?”
Thất Sinh cười đáp: “Bởi vì… ta chính là người nắm giữ tự phù thứ bảy.”
Con ngươi Yến Quy Trần co rụt lại, trong mắt ngập tràn kinh ngạc, thất thanh hô lên: “Thất Sinh, Thất Sinh… tự phù thứ bảy… Ngươi, hóa ra chính là ngươi?!”
Chư Hồng Cộng lại tiến lên đạp hắn một cước. Ầm!
Yến Quy Trần tức giận mắng: “Ngươi làm gì đó?!”
Chư Hồng Cộng chỉ tay vào mặt hắn: “Suốt ngày cứ cưỡng ép bắt mọi thứ phải trùng hợp là sao? Cái gì mà tự phù thứ bảy? Hắn bịa tên linh tinh mà thôi, ngươi còn thật sự cho rằng đó là trùng hợp? Ta nhìn ngươi ngu xuẩn như vậy là thấy bực mình, không đánh ngươi thì đánh ai?!”
Thất Sinh liếc Chư Hồng Cộng một cái: “Ta còn chưa chơi chán, ngươi vạch trần sớm như vậy làm gì?”
“Xin lỗi nha.” Chư Hồng Cộng tóm lấy cổ áo Thất Sinh nói, “Mau trả thất sư huynh cho ta!”
“Buông tay! Mau buông tay!” Thất Sinh phủi tay Chư Hồng Cộng, “Ta là nam nhân tiêu sái phong lưu phóng khoáng, có thể cho chút mặt mũi không hả, đừng có động tay động chân.”
Yến Quy Trần câm nín.
Này… hai đứa nhóc này chính là người đã bày mưu bắt ta?
Yến Quy Trần không cam lòng, uổng cho hắn sống nhiều năm như thế vậy mà không đấu lại hai thằng ngốc này?
Chư Hồng Cộng buông Giang Ái Kiếm ra, lừ mắt nói: “Đừng có kéo dài thời gian.”
Giang Ái Kiếm phủi phủi vạt áo rồi nói với Yến Quy Trần: “Nếu Ma Thần đã xuất hiện vậy thì mời Ma Thần đến đây đi.”
Yến Quy Trần ngẫm nghĩ rồi nói: “Đây là do các ngươi tự tìm. Ma Thần đại nhân là thần mà giáo hội chúng ta thờ phụng, hôm nay ta sẽ cầu xin Ma Thần làm chủ cho ta!”
Hiện tại hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào Ma Thần, mặc kệ đối phương là thật hay giả, có thể kéo dài một chút thời gian là tốt rồi, giáo chủ và hai vị chưởng giáo sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn ra. Nếu là Ma Thần thật sự trở về vậy thì càng tốt.
Hắn gian nan lấy phù chỉ trong ngực áo ra thiêu đốt.
Xoẹt. Một hình ảnh xuất hiện trước mặt.
Trong hình ảnh, Chu chưởng giáo nhìn thấy Yến Quy Trần bị đánh sưng mặt thê thảm vô cùng, không khỏi kinh ngạc nói: “Yến chưởng giáo, ngươi bị làm sao thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận