Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 447

Tư Vô Nhai nhìn về phía Lưu Bỉnh. “Lưu Bỉnh, từ khi ngươi đạp chân vào Lương Châu Thành, ngươi đã thua.”
“Hả?”
“Hạng Liệt xem như là một sự cố nhỏ ngoài ý muốn. Nhưng ngươi có chú ý thấy trận pháp Lương Châu Thành vẫn hoàn hảo không chút tổn hại không?”
Lời Tư Vô Nhai khiến các tướng sĩ của Lưu Bỉnh đưa mắt nhìn nhau.
“Ngươi cố ý?” Lưu Bỉnh cau mày.
“Cứ xem là vậy… Còn đám dị tộc này, từ đầu đến cuối ta chỉ xem chúng như một đám động vật chưa được khai hoá mà thôi.” Từng câu từng chữ của Tư Vô Nhai đều đâm vào tim người khác.
Cáp Lạc nghe vậy lập tức nổi giận, pháp thân lang vương lại bành trướng.
Bị Tư Vô Nhai chọc giận, hai ngàn tu hành giả trong phương trận đồng loạt ngửa mặt lên trời, toàn thân bốc ra khí vụ màu tím nồng đậm.
Pháp thân lang vương không ngừng hấp thu khí vụ màu tím, thân hình càng lúc càng lớn.
Cáp Lạc cao giọng nói: “Ngươi cho rằng mình đã tính toán được hết thảy?”
Bạch Ngọc Thanh lập tức đến bên cạnh Tư Vô Nhai nói: “Thất tiên sinh, thuộc hạ thỉnh cầu rút lui. Kế hoạch đã thành, sau khi chúng ta rút lui nhất định Cáp Lạc sẽ khai đao với Lưu Bỉnh!”
Dương Viêm và Địch Thanh cũng khom người.
Tư Vô Nhai sao có thể không biết Cáp Lạc còn giữ lại chút thủ đoạn. Nhiều năm qua chỉ có hắn và Vu Chính Hải mới biết rõ về đám dị tộc này.
Rút lui theo kế hoạch ban đầu?
Đột nhiên Lưu Bỉnh vung ra một trảo…
Vĩnh Ninh công chúa bị treo lơ lửng giữa tầng trời.
Hắn không còn lựa chọn nào khác!
“Tư Vô Nhai, ngươi dám đi không? Muốn làm ngư ông đắc lợi? Không có cửa đâu!”
“Vĩnh Ninh?!” Tư Vô Nhai nhướng mày.
Tam đại hộ pháp lại khom người lần nữa: “Thất tiên sinh! Xin làm theo kế hoạch!”
Tư Vô Nhai nhìn Vĩnh Ninh công chúa bị treo trên không. Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh không chút hoảng hốt, thậm chí trên mặt nàng còn mang theo ý cười ấm áp khi nhìn về phía Tư Vô Nhai đứng trên cự liễn.
Khoé môi nàng khẽ cong thành một nụ cười hài lòng.
Chính lúc này, tay phải Vĩnh Ninh nâng lên, một đạo kiếm cương xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Cứ tiếp tục thực hiện kế hoạch của chàng đi…”
Vĩnh Ninh cầm tia kiếm cương trên tay, đột nhiên đâm vào ngực mình.
Khi con người lâm vào tình trạng không biết mình muốn gì, chúng ta dễ dàng sa ngã vào khốn cảnh. Đến khi biết được điều mình thật sự muốn làm thì mọi lựa chọn ban đầu đều trở nên buồn cười, nhưng đã không còn lựa chọn nào khác.
Trong mắt Tư Vô Nhai lúc này là tia kiếm cương loé lên quang mang khúc xạ ánh sáng chói mắt, tựa như có thứ gì đó đã xúc động trái tim hắn.
Mũi chân hắn điểm nhẹ, toàn thân bay lên như mũi tên phóng về phía Vĩnh Ninh.
“Uyên ương số khổ… thất tiên sinh Ma Thiên Các cũng chỉ có thế!”
Cáp Lạc đang tận dụng đại trận vu thuật để cưỡng ép pháp thân lang vương tăng lên bát diệp… Pháp thân lang vương bát diệp bay về phía Tư Vô Nhai.
“Thất tiên sinh!”
Dù rằng Vĩnh Ninh muốn giữ bản thân tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy Tư Vô Nhai bay về phía mình, biểu tình trên mặt nàng đã không thể khống chế được nữa.
“Tại sao chứ?”
Vĩnh Ninh không hề nương tay với chính mình, kiếm cương vẫn quyết tuyệt đâm vào ngực.
Tư Vô Nhai vẫn cho rằng mình là động vật máu lạnh, từ xưa tới nay chẳng có thứ gì có thể xúc động được trái tim hắn. Nhưng khi tia kiếm cương đâm vào ngực nàng, hắn tưởng như mũi kiếm cương đó đang khoan thẳng vào trái tim hắn.
Máu tươi tuôn chảy ướt đẫm vạt áo.
Tư Vô Nhai điên cuồng đánh ra vô số chưởng ấn đánh bay chiến liễn của Lưu Bỉnh, đưa tay đỡ lấy Vĩnh Ninh!
Đáng tiếc… móng vuốt của pháp thân lang vương đã đánh vào lưng hắn.
Ầm!
Y phục trên lưng Tư Vô Nhai vỡ vụn nhưng hắn vẫn ôm chặt Vĩnh Ninh công chúa, toàn thân như diều đứt dây rơi xuống đống kiến trúc vỡ nát bên dưới.
Cáp Lạc cực kỳ vui vẻ: “Ha ha ha… Nhìn đi, bây giờ ta mới là người giành được thắng lợi!”
Hắn vung tay lên, phương trận giải khai. Đám tu hành giả vu thuật không thể cưỡng ép duy trì pháp thân bát diệp quá lâu.
Chiến cuộc đã định, còn lại chỉ cần dọn dẹp một chút là xong.
Đám tu hành giả vu thuật lao về phía đệ tử U Minh Giáo dưới mặt đất.
Hoa Trọng Dương không ngăn được nữa, bị sáu vị tướng quân đánh bay!
Tất cả đã kết thúc rồi sao?
Trong một mảnh phế tích.
Tư Vô Nhai đỡ Vĩnh Ninh công chúa, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Sắc mặt của hắn rất khó coi. Hắn cố duy trì tư thế đỡ nàng bằng một tay nhưng một lúc sau không nhịn được nữa, khí huyết lăn lộn trong cơ thể tuôn ra thành một ngụm máu tươi.
Hắn không thể không buông nàng ra, hai tay chống xuống đất.
Thấy Vĩnh Ninh sắp ngã xuống đất, Tư Vô Nhai lại cố sức ngồi dậy đỡ lấy nàng, ngẩng đầu nhìn cuộc chiến trên không.
Mọi kế hoạch đều đã thất bại chỉ vì hắn tuỳ hứng.
Hơn một ngàn đệ tử U Minh Giáo chỉ trong khoảnh khắc đã bị nhân mã của Lưu Bỉnh và đám người dị tộc vây quanh.
Vĩnh Ninh mở mắt ra, bàn tay phải dính đầy máu run run giơ lên nắm chặt cánh tay Tư Vô Nhai, nàng yếu ớt hỏi: “Tại sao chứ?”
Tư Vô Nhai lắc đầu, trên mặt không còn chút máu, hắn không biết, cũng không muốn trả lời… Hắn chỉ biết bây giờ trái tim mình khó chịu như có tảng đá chèn trong lồng ngực!
Ầm!
Cự liễn U Minh Giáo trên bầu trời vỡ nát.
“Chàng… mau, trốn.”
“Trốn không được nữa…” Tư Vô Nhai lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Không có cự liễn, làm sao mà trốn?
Trong nháy mắt, Tư Vô Nhai cảm thấy thật hổ thẹn với tất cả mọi người, bao gồm tứ đại hộ pháp, các huynh đệ trong U Minh Giáo, kể cả Vĩnh Ninh công chúa nguyện chết vì mình.
Tư Vô Nhai tự cho rằng mình có thể chưởng khống đại cục. Nhưng ngay lúc này hắn hoàn toàn vô lực.
Máu của Vĩnh Ninh đã ướt đẫm tay hắn khiến hắn không cách nào tập trung suy nghĩ cách đối phó được nữa.
Hắn không chỉ khó chịu mà còn rất tức giận. Nhưng hắn nhất định phải giữ tỉnh táo.
Làm sao đây? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn tất cả mọi người chịu chết?
Soạt.
Soạt.
Một thân ảnh già nua đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai nhướng mày, chậm rãi ngẩng đầu lên. Toàn thân hắn chấn động. Trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi!
Lão nhân mang vẻ mặt thản nhiên, một tay vuốt râu một tay chắp sau lưng…
Bên cạnh hắn còn có một tiểu nha đầu và một nam tử trung niên có vẻ rất khẩn trương.
Toàn thế giới dường như trở nên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Tư Vô Nhai mới run rẩy thốt ra lời: “Sư… sư phụ?!”
Lục Châu lắc đầu, thở dài nói: “Nghiệt đồ.”
“Ta… đồ nhi…” Tư Vô Nhai lắp bắp nói không nên lời, dây thanh quản nghẹn lại.
Khi Thẩm Lương Thọ nhìn thấy Tư Vô Nhai, trong lòng hắn vô cùng khẩn trương. Dù sao kẻ này cũng là một trong những nhân vật truyền kỳ nhất Ma Thiên Các. Có thể chào hỏi người ta ở khoảng cách gần như vậy đúng là một chuyện tốt đẹp và kích thích!
Nhưng mà, Tư Vô Nhai thốt lên một tiếng “sư phụ” là ý gì đây?
Thẩm Lương Thọ ngây ngẩn cả người.
Hắn ngơ ngác quan sát lão nhân bên cạnh mình…
Trên bầu trời, tứ đại hộ pháp đang kịch liệt va chạm với kẻ địch, cương ấn tung bay đầy trời.
Lục Châu liếc nhìn Tư Vô Nhai, thản nhiên nói: “Đây là lựa chọn của ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận