Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2122: Luân hồi

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, lam pháp thân đột nhiên tứ phân ngũ liệt, phân chia ra thành từng mảnh tránh đi đạo quang trụ kia.
“Cái gì thế?!” Vu Chính Hải cả kinh.
“Pháp thân phân chia? Sao có thể?!”
Không chỉ là bốn vị đồ đệ mà ngay cả bốn tên lão quân cũng kinh hãi nhìn lên bầu trời.
Nam phương lão quân điên cuồng phun máu, hai mắt trợn trừng lên, lực lượng toàn thân hắn bắt đầu bạo tạc, thân thể tan tành thành từng mảnh, rơi lả tả xuống mặt đất.
Ba vị lão quân còn lại mặt mũi tái nhợt, tuyệt vọng nhìn lên trời, hoàn toàn đánh mất ý niệm chống cự.
Đông phương lão quân đột nhiên buồn bã cười một tiếng, tiếng cười nghe như tiếng khóc, vô cùng thê lương. Ba người đưa mắt nhìn nhau, nhẹ giọng nói: “Cùng lên!”
“Muốn chết cùng chết!”
Ba toà pháp thân vọt tới. Lục Châu thản nhiên vung tay, kiếm cương của lam pháp thân bay ra chém đứt ba toà pháp thân, đồng thời chém luôn cả cánh tay của bọn hắn.
Quang luân cấp tốc thôn phệ đông phương lão quân, nguyên khí phong bạo bắn ra tứ phía, tàn phá bừa bãi. Mãi một lúc sau khi nguyên khí hoàn toàn tiêu tán, đông phương lão quân cũng tan thành tro bụi.
Bắc phương lão quân và tây phương lão quân rơi thẳng xuống đất, máu me đầy người. Bọn hắn đã mất đi hai cánh tay.
Lục Châu đáp xuống hờ hững nhìn bọn hắn, khẽ phất tay. Hai đạo quang ấn đánh vào đan điền khí hải hai người, hai vị lão quân vốn đang trọng thương lập tức bị đánh nát đan điền khí hải!
Hai người đau đớn kêu gào.
“Muốn chết thống khoái đâu có dễ dàng như vậy. Bản toạ phải khiến các ngươi mở to mắt nhìn xem ai là chúa tể thiên hạ này, rốt cuộc Thái Hư là quang minh tái hiện hay là tận thế giáng lâm!”
Hai tên lão quân ngơ ngác nhìn Lục Châu, không rõ vì sao hắn lại làm như vậy. “Muốn chém muốn giết thì tuỳ ngươi!”
“Giết các ngươi dễ dàng như nghiền chết một con kiến.” Lục Châu lắc đầu nói, “Nếu muốn chết thì đợi lão phu rời đi rồi tự sát là được.”
“Ngươi…”
“Ngay cả can đảm tự sát cũng không có?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Hai tên lão quân run rẩy, cảm xúc phức tạp vô cùng.
Lục Châu khinh thường lắc đầu: “Vẫn dối trá hệt như trước đây, đúng là bản tính của các ngươi.”
Vu Chính Hải đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Các ngươi giống như tảng đá trong hố phân, vừa thối vừa cứng! Thân là lão quân Đan Át, hẳn các ngươi phải hiểu việc Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ là chuyện tất nhân, dựa vào cái gì lại đổ tội lên đầu sư phụ ta? Ta thấy kẻ mang đến tận thế thật sự chính là các ngươi đó! Ta thật phục rồi, lần đầu tiên gặp được đám người vô sỉ đến mức này!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Không cần biện luận với bọn hắn làm gì, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Đi đi.”
“Vâng.” Vu Chính Hải khom người đáp rồi bay về phía nội hạch Thiên Khải Chi Trụ.
Diệp Thiên Tâm đi tới trước mặt hai tên lão quân, khẽ lắc đầu nói: “Hai lão già ngoan cố, các ngươi mới là loại sâu mọt khiến người ta chán ghét nhất, lại không tự hiểu được sao?”
“Giết ta đi!” Bắc phương lão quân hô lên.
“Không giết ngươi! Để ngươi nhìn xem trời này sụp đổ như thế nào, để lương tâm ngươi bị tra tấn vĩnh viễn, sống không bằng chết. Nếu nhịn không được thì chết thử ta xem!” Diệp Thiên Tâm hừ lạnh nói.
Trong lòng nàng lại nhớ đến thập đại danh môn chính phái ngày xưa, thật sự là đám người này giống nhau cực kỳ, đều bên ngoài ra vẻ đạo mạo nhưng bên trong thì thối rữa ác tâm đến tột cùng.
Lúc này, khu vực nội hạch vang lên một tiếng sét tựa như đang cảnh cáo thế nhân, trên thân Thiên Khải Chi Trụ bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Mà ở bên trong, Vu Chính Hải đã lĩnh ngộ tới thời điểm mấu chốt.
Đại đạo của hắn lĩnh ngộ gian nan hơn người khác một chút. Toàn thân hắn như tiến vào một tinh hà mênh mông, trông thấy vô số ngôi sao và các loại hình ảnh.
Vu Chính Hải nhìn thấy đủ loại thiên thạch xuất hiện vọt ngang chân trời, vô cùng mỹ lệ. Khi đám thiên thạch kia đánh về phía hắn mang theo uy hiếp chí mạng, hắn dùng toàn lực chống cự nhưng cảm giác lực lượng của mình nhỏ yếu đến vô nghĩa.
Thiên thạch đánh tan thân thể của Vu Chính Hải.
Một tiếng vang rung trời chấn động cả thương khung, nguyên khí tựa như mây đen tàn phá khắp bầu trời.
Nhìn thấy cảnh này, hai tên lão quân cười ha ha chế giễu. “Xem đi, Cơ lão ma ngươi mở mắt ra mà xem đi, thiên địa này có phải đang tận thế giáng lâm hay không! Ha ha ha…”
Nỗi đau mất đi tu vi còn khó chịu hơn là tử vong, hai tên lão quân nhìn phong vân biến ảo trên bầu trời, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Mấy người Lục Châu không thèm để ý đến bọn hắn. Hai tên rác rưởi mà thôi, không đáng để xuất thủ.
Đúng lúc này, nội hạch Thiên Khải Chi Trụ vỡ nát, đất đá bắn ra tứ phía. Ngu Thượng Nhung lập tức bay lên huy động kiếm cương ngăn cản toàn bộ đất đá bắn ra xung quanh.
Lát sau, trời quang mây tạnh, dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, Vu Chính Hải lơ lửng giữa không trung, toàn thân đắm trong huỳnh quang và ánh nắng.
Hai tên lão quân ngẩng đầu nhìn về phía Vu Chính Hải tràn ngập thánh quang, ngơ ngác nói: “Lĩnh ngộ được đại đạo? Vì sao chứ?”
Trong không trung, Vu Chính Hải mở mắt, cảm giác được lực lượng xung quanh vô cùng dễ chịu và thoải mái, không khỏi ngơ ngác nói: “Ta chết rồi mà? Sao lại sống lại?”
Hắn kiểm tra lại cơ thể mình, ý thức vẫn nguyên vẹn, thân thể không hư hao gì, duy chỉ có đan điền khí hải là thay đổi, khí tức cũng có chút khác biệt.
“Ta mạnh lên rồi?” Vu Chính Hải mờ mịt nhìn xuống hai tay mình.
“Chúc mừng đại sư huynh thành công lĩnh ngộ đại đạo.” Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt vui vẻ nói.
Ngu Thượng Nhung thu kiếm, cười khẽ một tiếng: “Chúc mừng.”
Vu Chính Hải kinh ngạc nhìn mọi người, sau đó lập tức vọt tới trước mặt sư phụ. “Sư phụ.”
“Cảm giác thế nào?” Lục Châu hỏi.
Vu Chính Hải thành thật đáp: “Đồ nhi không hiểu chuyện gì xảy ra nữa, vừa rồi còn tưởng là lĩnh ngộ đại đạo thất bại, chớp mắt lại thấy mình còn sống!”
Hắn nhanh chóng mô tả lại tình cảnh mình gặp phải bên trong khu vực nội hạch, sau đó nghiền ngẫm nói:
“Giống như là mộng cảnh nhưng lại rất chân thực, không lẽ đồ nhi lĩnh ngộ đại quy tắc mộng cảnh?”
Lục Châu lắc đầu: “Đại quy tắc không có mộng cảnh, nếu vi sư đoán không lầm, ngươi đã lĩnh ngộ quy tắc luân hồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận