Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 833

Đại Trùng Hư Bảo Ấn lại lớn lên thêm mười lần! Đó là một loại lực lượng… khi gặp mạnh thì càng mạnh hơn! Năm ngón tay từ trên trời giáng xuống.
Trong lòng Pháp Không rung động mạnh, Nghiệp Hoả thiêu đốt đến mức hai bàn tay hắn biến dần thành màu đỏ, giơ lên cao hướng về phía bầu trời.
“Nghiệp Hoả Thiền Định Ấn!” Pháp Không hét to.
Đại Trùng Hư Bảo Ấn một lần nữa lại lớn lên gấp mười lần.
Pháp Không tựa như một con ruồi, không có chút lực hoàn thủ nào trước loại lực lượng này. Đại Trùng Hư Bảo Ấn không chút lưu tình giáng xuống, bẻ gãy hai tay hắn.
Pháp Không hét thảm, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Không phải cửu diệp?! Thiên Vũ Viện hại lão nạp!” Hắn không cam lòng gào thét, gọi ra pháp thân hồng liên hòng bỏ chạy.
Đáng tiếc Đại Trùng Hư Bảo Ấn tựa như đã khoá chặt lấy hắn, bao vây nguyên khí tứ phía. Cự chưởng áp xuống hồng liên, pháp thân hồng liên lập tức bị đánh nát tan tành.
Phốc !
Pháp Không ngửa mặt lên trời phun máu, cả thân hình lảo đảo rơi thẳng xuống đất.
Đại Trùng Hư Bảo Ấn tiếp tục đánh tới. Toàn bộ đại thụ trong phạm vi ngàn mét đều bị chưởng ấn đánh gãy đến tận gốc.
Pháp Không nằm dưới đất, nhìn chằm chằm vào chưởng ấn đang ập xuống, lúc này hắn mới giật mình hiểu ra hàm nghĩa của bốn chữ kia là ếch ngồi đáy giếng.
Hắn chắp tay hành lễ, máu tươi ướt đẫm cả ngực áo nhưng hắn không màng ngó tới, chỉ khẽ lẩm bẩm một câu cuối cùng:
“Ta không vào địa ngục… thì ai vào…”
Ầm! Chưởng ấn đập thẳng xuống mặt đất.
Lục Châu lăng không lơ lửng quan sát, bên tai vang lên tiếng thông báo của Hệ thống.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 4.000 điểm công đức, địa giới khen thưởng thêm 1.000 điểm.].
Lục Châu hạ xuống, chờ đến khi cát bụi dần dần lắng lại, tầm nhìn trở nên rõ ràng, hố sâu khổng lồ in hình năm ngón tay rốt cuộc cũng đập vào mắt.
Cho dù Lục Châu đã sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng rất nhiều lần, nhưng loại hiệu quả kinh thế hãi tục này vẫn luôn khiến hắn chấn kinh.
Bốn ngàn điểm công đức ban thưởng so với Xích Diêu thì thấp hơn một chút, chưởng ấn lần này tuy rất rung động nhưng vẫn không bằng chưởng ấn đã đánh giết Xích Diêu trên biển đen.
Lục Châu không cần thiết phải phí lời với tên cửu diệp hung hãn này, dù dựa vào thực lực bản thân bây giờ có thể giết được Pháp Không, nhưng đương nhiên sẽ không ổn thoả nhẹ nhàng bằng tấm thẻ đạo cụ này.
Chỉ tiếc là tiếc điểm công đức mà thôi. Nhưng hiện tại Lục Châu vừa bước vào cửu diệp, cần rất nhiều thời gian để tìm hiểu kỹ càng, mà tên cao thủ Huyết Dương Tự này rõ ràng sẽ không đồng ý bó tay chịu trói.
Thế nên Lục Châu lựa chọn một kích tất sát, vừa sạch sẽ vừa lưu loát.
Lục Châu đáp xuống đất, bước vào khu vực trung tâm chưởng ấn. Hắn nhìn thấy thi thể của cao tăng Pháp Không bị đánh bẹp dí, ngũ quan vỡ vụn, hai tay biến thành bùn nhão. Pháp Không đã chết.
Pháp Không quả thật mạnh hơn Khương Văn Hư nhiều. Chỉ là khi đó Lục Châu sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nên hoàn toàn nghiền ép đánh bại Khương Văn Hư.
Lần này Lục Châu dựa vào lực lượng cửu diệp của bản thân và lực lượng phi phàm của Thiên thư để tranh đấu với hắn đến bước này.
“Nghiệp Hoả?”
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Cửu diệp… có thể thiêu đốt cương khí?
Tu hành giả bình thường khi đứng trước tuyệt cảnh sẽ có hai loại đấu pháp tự huỷ hoại bản thân. Một là tự bạo, dùng toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải bạo tạc ra ngoài, trong một khoảng thời gian rất ngắn sẽ tạo ra uy lực cực lớn. Sau khi sử dụng chiêu thức này, nhẹ thì tu vi bị phế hoàn toàn, nặng thì tử vong tại chỗ.
Đấu pháp thứ hai là thiêu đốt khí hải, dùng việc thiêu đốt nguyên khí trong đan điền khí hải để kích phát tiềm lực bản thân, cách này tiêu hao tu vi rất nhanh, sau khi sử dụng sẽ tạo thành nội thương trong cơ thể rất khó có thể chữa trị.
Mà Hồng Liên Nghiệp Hoả lại không nằm trong hai đấu pháp trên. Nó giống với việc ngưng tụ nguyên khí thành cương khí rồi tiến hành thiêu đốt.
Suy nghĩ một lát, Lục Châu khẽ lắc đầu. Trước mắt không phải là thời điểm thích hợp để suy nghĩ mấy chuyện này…
Sau khi xác định Pháp Không đã chết, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem.
Tuổi thọ còn lại: 73.003 ngày.
Cũng may không phải là hồi quang phản chiếu, tuổi thọ vẫn còn đó. “Hai trăm năm…”
Đây là khoảng thời gian gia tăng thọ mệnh sau khi đột phá cửu diệp. Từ nhất diệp đến bát diệp, mỗi khi khai diệp sẽ được gia tăng năm mươi năm thọ mệnh, chỉ riêng bát diệp là được tăng đến tận hai trăm năm.
Như vậy, đại nạn thọ mệnh đã bị Lục Châu phá vỡ. Lục Châu bây giờ chính là vị cửu diệp đệ nhất Đại Viêm, danh xứng với thực.
Mái tóc Lục Châu đã khôi phục thành hai màu trắng đen, cơ năng thân thể cũng trở nên linh hoạt hơn nhiều.
Lục Châu nâng tay gọi ra pháp thân cỡ nhỏ. Chín mảnh liên diệp xoay tròn quanh toà kim liên, đồng thời từ trong kim liên đang lan tràn ra từng đạo năng lượng sinh cơ.
“Sinh cơ lan tràn?”
Hồi tưởng lại giai đoạn cuối cùng khi đang đột phá, đúng là vòng tròn năng lượng có xu hướng bay ngược lên. Sau khi kim liên hấp thu đủ thọ mệnh, sinh cơ sẽ lan tràn ra ngoài, mảnh liên diệp thứ chín thuận thế mà ra.
Lục Châu chú ý tới thọ mệnh lại tiếp tục gia tăng.
200!
300!
100!
Sắc mặt Lục Châu thong dong, thân ảnh loé lên, chỉ trong chớp mắt đã rời khỏi hố sâu. Hắn không vào sâu trong rừng mà tìm một khu vực yên tĩnh ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu hấp thu sinh cơ lan tràn và củng cố lại tu vi.
Cùng lúc đó.
Ba vị trưởng lão Ma Thiên Các, các đồ đệ và những tu hành giả quan sát việc truyền đạo đều đang điên cuồng phi hành về phương nam.
Tư Vô Nhai, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng và Chiêu Nguyệt lăng không bay ở phía trước. Tốc độ của cửu diệp quá nhanh, bọn hắn không cách nào đuổi kịp.
“Phía trước… có vết tích chiến đấu!”
Rừng cây sụp đổ, núi đồi nứt gãy.
“Chỉ mong Các chủ không có việc gì. Tất cả mọi người nhất định phải cẩn thận, kẻ vừa đến không hề đơn giản.”
Mọi người đều gật đầu.
“Tiếp tục đuổi theo. Cho dù thế nào cũng không thể để Cơ tiền bối xảy ra chuyện, nếu không Đại Viêm lâm nguy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận