Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2036: Vị điện thủ cuối cùng ngoài dự đoán

“Mời.” Chư Hồng Cộng ôm quyền nói.
Lam Hi Hoà mỉm cười tiến lên phía trước, dưới chân nàng nở rộ bạch liên, bạch sắc quang hoa tỏa sáng cả bầu trời, sau lưng nàng xuất hiện một vầng sáng chói lóa, đó chính là quang luân!
Đám người giật bắn mình.
Bọn hắn ngừng thở nhìn chằm chằm vào Lam Hi Hoà dung nhan tuyệt thế, rốt cuộc bừng tỉnh! Nàng cũng là người nắm giữ hạt giống Thái Hư, mà lại còn tu hành hơn 30.000 năm. Dù cho quá trình tu hành xảy ra chút sai lầm nhưng được hạt giống tẩm bổ bấy lâu, nàng trở thành Chí Tôn cũng là chuyện đương nhiên.
Trên đời này còn chuyện gì hợp lý hơn việc Lam Hi Hoà trở thành Chí Tôn?
Vù !
Đám người cảm nhận được nguyên khí ba động, ngơ ngác nhìn lại. Lam Hi Hoà cũng nhíu mày nhìn ra giữa sân, nghi hoặc nói: “Hả?”
Không biết từ bao giờ, Chư Hồng Cộng đã hóa thành một đạo lưu tinh bay về phương xa, rời khỏi Vân Trung Vực ngay trước mặt vô số cường giả. Hắn chạy trốn!
Có một số tu hành giả không tin nổi, đưa tay lên dụi mắt rồi tròn mắt nhìn. Nhưng phía chân trời làm gì còn bóng dáng Chư Hồng Cộng đâu.
Vân Trung Vực rơi vào tình cảnh xấu hổ và an tĩnh vô cùng. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi… ngơ ngác.
Chư Hồng Cộng chạy trốn khiến đám người như bị ai đánh cho một cú. Đệ tử Ma Thiên Các, người nắm giữ hạt giống Thái Hư, người được Minh Tâm Đại Đế nhìn trúng… thế mà lại chạy!
Đây là chuyện người có thể làm ra?
Đương nhiên khó xử nhất vẫn là vị sư phụ đang lăng không lơ lửng trên bầu trời. Tuy vẫn cố duy trì dáng vẻ và khí thế nên có của một vị sư phụ, Lục Châu vẫn không nhịn được há mồm mắng to: “Nghiệt đồ!”
Thanh Đế cười ha hả nói: “Người trẻ tuổi này thật thú vị, bản đế thích hắn.”
Bạch Đế cũng nói phụ họa: “Đại trượng phu co được giãn được.”
Lời nịnh nọt Lục Châu đã nghe nhiều, bèn chán nản lắc đầu nói: “Nhát như thỏ đế.”
Thất Sinh cũng rất bất đắc dĩ: “Trận này thánh nữ Hi Hòa không chiến mà thắng. Còn ai nguyện ý khiêu chiến không?”
Nếu nói trước đó đám người còn có chút xíu hy vọng, thì khi nhìn thấy quang luân sau lưng Lam Hi Hoà, mọi hy vọng đều bị giẫm nát dưới chân không còn chút cặn bã nào.
Đạo thánh muốn thắng Chí Tôn? Đúng là người si nói mộng. Đám người lắc đầu nguầy nguậy.
“Không ai khiêu chiến sao?” Thất Sinh lại hỏi.
Vân Trung Vực vô cùng yên tĩnh, không một ai lên tiếng. Thất Sinh đành nói: “Vậy ta tuyên bố, điện thủ Hi Hòa điện là…”
“Chờ đã.” Lam Hi Hoà đột nhiên lên tiếng ngắt lời Thất Sinh.
“Sao thế?”
“Ta e rằng mình không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vị điện thủ Hi Hòa điện.”
“Tại sao?” Thất Sinh nghi hoặc hỏi. Đám người cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ, không rõ Lam Hi Hoà có ý gì.
“Dựa theo quy củ thập điện, ta đã có đầy đủ năng lực và tư cách để đảm nhiệm chức vị điện chủ Hi Hòa điện!” Lam Hi Hoà tự tin đáp.
Đám người nhận ra nàng nói ‘điện chủ’ chứ không phải ‘điện thủ’.
Thất Sinh cau mày nói: “Ngươi muốn đảm nhiệm vị trí Điện chủ?”
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta chưa đủ tư cách?”
“Không không không.” Thất Sinh cười nói, “Nếu ngay cả ngươi còn không đủ tư cách thì sẽ chẳng ai có tư cách này cả. Chỉ là việc này ta không thể làm chủ, thánh nữ vui lòng đến hỏi ý Thánh Điện xem sao.”
Xích Đế bỗng nói xen vào: “Chuyện của thập điện sao phải nhìn sắc mặt Thánh Điện?”
Ba vị Đại Đế không sinh sống ở Thái Hư nên vẫn cho rằng loại chuyện này thuộc quyền quản lý của thập điện.
Thất Sinh bất đắc dĩ đáp: “Vẫn luôn là thế.”
Lời nói rất thẳng thừng. Thánh Điện áp đảo thập điện, ai dám không phục?
Lam Hi Hoà gật đầu nói: “Ta sẽ tự mình nói rõ với Thánh Điện.”
Nói xong nàng xoay người nhìn về phía các tu hành giả trong Hi Hòa điện, bao gồm cả Âu Dương Huấn Sinh.
Âu Dương Huấn Sinh vẫn đang trong trạng thái xuất thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Lục Châu, vừa kinh ngạc vì tu vi đối phương tăng tiến quá nhanh, vừa nghĩ tới Giải Tấn An, suy nghĩ phức tạp không ngừng.
Lam Hi Hoà nói: “Các ngươi thì sao?”
Âu Dương Huấn Sinh tỉnh táo lại, dẫn đầu khom người nói: “Từ nay về sau, thánh nữ Hi Hòa sẽ là điện chủ Hi Hòa điện. Bái kiến điện chủ!”
Đám tu hành giả Hi Hòa điện đồng loạt quỳ xuống. Trên thực tế, nàng đã là chủ nhân Hi Hòa điện từ lâu, chẳng qua là còn thiếu một chút tu vi nên chưa danh chính ngôn thuận mà thôi.
Lam Hi Hoà hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Miễn lễ.”
Chính vì vậy mà bây giờ chức vị điện thủ Hi Hòa điện lại bỏ trống.
Điện chủ là chủ nhân của một điện, có vị trí tối cao. Điện thủ là người quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ trong điện, tương tự với đại quản gia.
Lam Hi Hoà nói: “Hiện tại Hi Hòa điện còn thiếu một vị điện thủ.”
Đám người bên dưới lập tức huyên náo: “Để ta! Ta nguyện ý làm điện thủ Hi Hòa điện, chỉ nghe lời thánh nữ, như thiên lôi sai đâu đánh đó!”
“Để ta thì thích hợp hơn! Luận về tu vi hay năng lực, ta đều không kém gì các ngươi.”
“Mạnh hay yếu không phải do miệng ngươi quyết định!”
Đối mặt với một đám người đang tranh luận kịch liệt, Thất Sinh lên tiếng: “Muốn đạt được vị trí điện thủ thì cứ phân cao thấp tại đây.”
Đám người gật đầu, nhưng Lam Hi Hoà lại lắc đầu: “Không cần.”
“Thánh nữ có cao kiến gì?”
“Ta cảm thấy người vừa chạy trốn kia cực kỳ thích hợp đảm nhiệm chức vị điện thủ.” Lam Hi Hoà nói.
Lời này khiến đám tu hành giả có mặt ở đây đưa mắt nhìn nhau, trong lòng rõ ràng là không phục. Loại người sợ hãi rụt rè nhát như thỏ đế kia mà cũng xứng làm điện thủ?
Lam Hi Hoà cao giọng nói: “Đương nhiên ta càng thích Diệp cô nương dưới trướng Bạch Đế hơn. Nếu Bạch Đế nguyện ý đổi người với ta, ta sẽ cực kỳ cảm kích.”
Diệp Thiên Tâm kinh ngạc nhìn Lam Hi Hoà, hai người tính ra cũng rất quen thuộc với nhau.
Bạch Đế cười nói: “Thôi, Diệp Thiên Tâm đã giành được vị trí điện thủ Nhu Triệu điện, giờ mà đổi người thì không hợp quy củ.”
Cái người nhát gan sợ phiền phức kia ngươi giữ lại mà dùng!
Đại Đế đã lên tiếng, Lam Hi Hoà đành chấp nhận sự thật. Nàng nhìn về phía Lục Châu, nói: “Lục các chủ, hắn là đồ đệ của ngươi. Ngươi thấy thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận