Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1617

“Đổi.”
Bạch Ất quả quyết thay đổi phương hướng.
Hắn bay lướt về phía một toà biệt uyển. Vừa đáp xuống đất đã nghe thấy trong sân viện truyền ra tiếng kêu “Be”.
Hắn len lén nhìn vào trong, phát hiện Bạch Trạch đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm, toàn thân nó tắm trong khí tức điềm lành.
“Bạch, Bạch Trạch…” Bạch Ất lại lần nữa lui lại.
Bạch Trạch tò mò đứng lên.
Bạch Ất sợ hãi lùi về sau, vì quá kinh ngạc và khẩn trương nên toàn thân hắn khẽ lảo đảo, hoàn toàn không còn dáng vẻ gì của cao thủ kiếm đạo.
Bạch Ất cắn răng, nhón mũi chân lên, toàn thân nhẹ như yến bay đi.
Cao thủ! Tất cả đều là cao thủ!
Nhiệm vụ này không cách nào hoàn thành!
Khi hắn vừa định lặng im không một tiếng động rời khỏi Triệu phủ, tình cờ lại bay ngang một biệt uyển cuối cùng. Hắn không có chút mong chờ nào, chỉ ngẫu nhiên nhìn xuống, chợt phát hiện bên dưới có một tiểu nha đầu đang ngồi chơi đùa.
“Cơ hội đến rồi!”
Thân ảnh Bạch Ất dừng lại giữa không trung tối đen như mực, lăng không quan sát. Kiếm trong tay lặng lẽ bay ra khỏi vỏ, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Tiểu nha đầu kia vỗ tay hoan hô cái gì đó, chỉ về phía tiểu gia hoả trước mặt nói:
“Ngươi bay đi! Bay đi! Lửa đâu lửa đâu?”
Bởi vì trời đêm quá mức tối tăm, ngay từ đầu Bạch Ất không nhìn ra gia hoả đứng trước mặt tiểu nha đầu là thứ gì. Nghe nàng nói vậy, hắn mới ngưng mắt nhìn chăm chú.
Đột nhiên một con thú nhỏ toàn thân màu đỏ rực vẫy cánh từ từ bay lên không trung.
Bạch Ất vốn định tốc chiến tốc thắng, nhưng thấy con thú nhỏ này có vẻ kỳ quái, bèn dừng tay quan sát.
Trông nó mập mạp tròn trịa như một con gà. Nó bay lên độ cao ngang với nóc nhà, trong mồm oa một tiếng.
Tiểu nha đầu bất mãn dẩu môi, miệng lẩm bẩm: “Ngươi đần muốn chết, đến bây giờ vẫn không biết phun lửa.”
Nàng ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn về phía con gà đỏ, nhẹ giọng thầm thì: “Chừng nào ngươi mới lợi hại giống mẹ ngươi vậy chứ… Oai phong biết bao nhiêu.”
Phụt !
Một đoàn hoả diễm đột nhiên bốc cháy rừng rực, bao phủ toàn thân con gà kia.
Bạch Ất nhíu chặt mày, trong lòng rung động mạnh.
Chỉ thấy trong đoàn hoả diễm, con gà nhỏ há mồm phun ra một ngụm lửa thổi tới đầu tiểu nha đầu.
Phạm Thiên Lăng lập tức bay ra ngăn ở phía trước, Nghiệp Hoả thiêu đốt đối kháng với chân hoả.
“Ha ha, ngươi thành công rồi kìa!” Tiểu nha đầu cao hứng cười nói.
Bạch Ất không phải kẻ nhược trí. Nếu lúc này còn không đoán ra thì hắn sống thật là uổng phí.
“Thánh, thánh thú Hỏa Phượng?!”
Bạch Ất lập tức thu kiếm xoay người, không nói một lời sử dụng đại thần thông thuật liên tục chạy trốn!
Trong sân viện, Tiểu Diên Nhi đang vui vẻ vô cùng nhìn tiểu Hỏa Phượng toàn thân đắm trong ngọn lửa, trong bụng mừng rơn.
“Xem ra khí tức Thái Hư của ta nuôi ngươi không uổng! Mau lớn lên nào, lớn lên lớn lên!” Tiểu Diên Nhi không ngừng thúc giục.
Phù!
Tiểu Hỏa Phượng phồng mang trợn má định phun tiếp đoàn hoả diễm thứ hai, nhưng lần này nó chỉ hộc ra một đoàn khói trắng.
Hoả diễm toàn thân dập tắt, tiểu Hỏa Phượng sửng sốt quên đập cánh, phịch một tiếng rơi thẳng xuống đất.
Tiểu Diên Nhi cạn lời.
Tốc độ chạy trốn của Bạch Ất quá gấp gáp, thế nên đã lưu lại một chút động tĩnh trên không trung.
Tiểu Diên Nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, giác quan cực kỳ linh mẫn. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì thầm: “Ai thế nhỉ?”
Đáng tiếc trên bầu trời lúc này đã rỗng tuếch.
Nàng co rụt người lại, chạy tới ôm chặt tiểu Hỏa Phượng co giò vọt về phía biệt uyển của Hải Loa.
“Ta không ngủ một mình đâu nha…”
Trong hoàng cung.
Hai ngày nay Tần Đế đã sử dụng toàn bộ Huyền Mệnh Thảo thu hoạch được trong bí ẩn chi địa, nhưng chẳng thể nào khôi phục được một Mệnh Cách.
Hắn cực kỳ phẫn nộ và nghi hoặc.
“Cao Thuyết.” Tần Đế gọi.
Cao công công run rẩy đi vào: “Bệ hạ.”
“Bạch Ất đang ở đâu?”
“Bạch tướng quân đã cam đoan hôm nay sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Vừa nói hắn vừa nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Khoảng nửa canh giờ sau, Bạch Ất từ xa lướt đến, một đường bay thẳng đến bên ngoài đại điện.
“Bạch Ất cầu kiến.”
Thị vệ còn chưa kịp thông báo, bên trong đã truyền ra thanh âm:
“Vào đi.”
Thân phận của Bạch Ất đặc thù, được phép đi lại trong cung.
Vào trong đại điện, Cao Thuyết thấy trong tay hắn không có vật vì, lập tức lên tiếng hỏi: “Đầu người đâu?”
Bạch Ất cung kính quỳ xuống, ôm quyền nói:
“Thần đáng chết, không thể hoàn thành nhiệm vụ! Trong Triệu phủ cao thủ nhiều như mây, thần không phải là đối phủ.”
Vù!
Hư ảnh Tần Đế loé lên, hơi nước toàn thân bị sấy khô, lướt tới mặc quần áo rồi xuất hiện trước mặt Bạch Ất, nhìn hắn chằm chằm.
“Ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ của bọn hắn?”
Bạch Ất dập đầu nói: “Bệ hạ thứ tội!”
Tần Đế phất tay áo. “Đã vậy thì trẫm lại cho ngươi một cơ hội.”
“Tạ bệ hạ!”
“Cầm theo khẩu dụ của trẫm, dẫn quân đánh tới Ma Thiên Các tại kim liên giới. Nếu thất bại thì không cần trở về nữa.” Tần Đế nói.
“Thần tuân chỉ!”
Bạch Ất lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Thấy Bạch Ất đã đi xa, Cao Thuyết nói: “Bệ hạ, tên Bạch Ất này e là có dị tâm.”
“Hắn sẽ không có dị tâm.” Tần Đế khẳng định.
“Bệ hạ nói không có thì nhất định là không có.” Cao Thuyết phụ hoạ.
“Đem Mệnh Cách Chi Tâm đến cho trẫm, khởi động U Huyền Điện không gian chi trận.”
Cao Thuyết chấn kinh, Tần Đế đây là muốn khai Mệnh Cách mới!
Nhưng hắn không dám nhiều lời, đành khom người đáp: “Vâng.”
Ba ngày sau, vào một buổi sáng tường hoà yên ổn trong Triệu phủ.
Lục Châu mở mắt nhìn về phía Mệnh Cung. Mệnh Cung bóng loáng, mười bốn khu vực Mệnh Cách theo thứ tự lấp loé hào quang.
“Hoàn thành rồi?”
Rốt cuộc sau ba ngày, tương đương với ba trăm ngày thông thường, quá trình khai Mệnh Cách mới hoàn thành.
Lục Châu lấy Trấn Thọ Thung ra, dòng chảy thời gian khôi phục lại bình thường.
Lực lượng trong đan điền khí hải bành trướng, từng tấc da thịt tràn ngập lực lượng, tu vi tăng mạnh.
“Triệu Dục cầu kiến lão tiên sinh.” Bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Triệu Dục, có vẻ hơi gấp gáp.
Lục Châu đứng dậy đi ra ngoài. “Có việc gì?”
Triệu Dục thấy Lục Châu xuất hiện, mừng rỡ nói: “Mẫu thân của ta tỉnh rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận