Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1175

Lục Châu không khỏi tán thưởng nói: “Thẩm hộ pháp, ngươi có cảm thấy ở giữa thiên địa có một cỗ lực lượng đặc thù đang điều khiển mọi thứ không?”
Truyền tống, đây là thứ chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh, rốt cuộc hắn cũng được truyền tống một lần nên mới không nén được xúc động.
“Từ xưa đến nay các bậc tiên hiền vẫn luôn nghiên cứu về thiên địa ràng buộc, đáng tiếc vẫn chưa ai có được đáp án.”
Trong quá trình truyền tống, Lục Châu không hề lãng phí thời gian, vẫn sử dụng Tử Lưu Ly để khôi phục không ít Thái Huyền chi lực.
Lúc này Lục Châu cảm ứng được ấn ký ba động, lập tức mặc niệm Thiên thư, quan sát tình hình của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
“Tiêu Vân Hoà?”
Gia hoả này đúng là chỗ nào cũng thấy mặt.
Lục Châu nhìn thấy tu hành giả mặc bạch bào cưỡi Huyền Điểu nói chuyện với Tiêu Vân Hoà:
“Tiêu tháp chủ, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được bọn hắn?”
“Ta không thể.” Tiêu Vân Hoà thành thật đáp.
“Ta thì không vội, nhưng thân phận ngươi đặc thù, ở đây quá lâu không sợ Hắc Tháp tìm tới truy cứu hay sao?”
“Tiêu mỗ có thể sống được đến bây giờ, ngươi cho rằng chỉ dựa vào vận khí?”
Nam Cung Ngọc Thiên không nói gì nữa.
Lục Châu thu hồi thần thông, cảm ứng khoảng cách từ chỗ mình đến chỗ hai đồ đệ.
“Đế Giang.”
Cạp cạp !
Đế Giang ung dung bước tới.
“Các chủ, ngài có việc gấp?” Thẩm Tất nhìn ra được thần sắc Lục Châu.
“Không quá gấp… Ngươi có biết Tiêu Vân Hoà?” Lục Châu nhân cơ hội hỏi thăm chút tình hình.
Thẩm Tất là Hắc Ngô Vệ, đương nhiên biết rõ người này.
“Tiêu tháp chủ chính là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp. Trước kia là nhân vật phong vân, sau này nghe nói làm trái với quy củ của Hắc Tháp nên bị Thượng nghị hội và Trưởng lão hội miễn nhiệm chức vị, về sau không rõ vì sao lại mất tích.” Thẩm Tất nói.
Lục Châu gật đầu, thì ra là Tháp chủ tiền nhiệm, chẳng trách lại từng có mười hai Mệnh Cách.
“Hiện tại Tháp chủ đương nhiệm là ai?”
“Hạ Tranh Vanh.”
“Tu vi thế nào?”
“Không dưới mười hai Mệnh Cách… Cao thủ chân chính rất ít khi sử dụng Tinh Bàn trước mặt người khác. Hơn nữa từ sáu Mệnh Cách trở đi, Tinh Bàn đều có năng lực ẩn tàng khu vực Mệnh Cách. Không ai biết được Tháp chủ có bao nhiêu Mệnh Cách, chỉ nghe nói Hạ Tranh Vanh là người duy nhất có thể đánh bại Tháp chủ tiền nhiệm, sau đó được Trưởng lão hội ủng hộ, hắn thuận lợi bước lên vị trí Tháp chủ.”
Lục Châu nói: “Không thua kém cao thủ mười hai Mệnh Cách, Trưởng lão hội dám không hỗ trợ sao?”
“Đúng thật là như thế.”
“Vậy ngươi có biết Nam Cung Ngọc Thiên?”
“Có biết, hắn là một trong những Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp, nếu ngài hỏi người khác thì ta không rõ, nhưng tên này thì người trong Hắc Tháp đều biết tới. Trước kia khi mâu thuẫn giữa Hắc Tháp Bạch Tháp lên tới đỉnh điểm, đã từng xảy ra chiến tranh. Tên Nam Cung Ngọc Thiên này giết không ít Hắc Ngô Vệ, nổi tiếng là kẻ âm hiểm xảo trá. Người này làm việc rất cẩn thận, Hắc Tháp không làm gì được hắn. Cho đến khi hai phe ký hiệp ước hoà bình, hắn lập tức biến mất. Có khi bây giờ hắn đã là cường giả chín Mệnh Cách hoặc mười Mệnh Cách cũng nên.”
Lục Châu khẽ gật đầu. Không ngờ người này lại nguy hiểm như vậy, chẳng trách Tiêu Vân Hoà chỉ có thể đứng một bên trông chừng hắn chứ không dám động thủ.
Nếu người này có tu vi trên tám Mệnh Cách, vậy thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá không thể lập tức lấy mạng hắn mà chỉ có thể diệt năm Mệnh Cách của hắn, sau đó Lục Châu phải sử dụng thực lực bản thân để giải quyết, nhờ có Thái Huyền chi lực, việc này cũng không mấy khó khăn.
Thứ đáng tiếc duy nhất chính là… thẻ đạo cụ của lão phu đặt trong túi còn chưa ấm!
“Xuất phát đi.”
“Vâng.”
Lục Châu điều khiển Đế Giang bay lên không trung. “Thẩm Tất, ngươi từng tới Triệu Văn Quốc chưa?”
“Đã từng.” Thẩm Tất đáp, “Triệu Văn Quốc vốn là nơi vô chủ, từ sau khi thú tai xuất hiện, hắc liên đã áp dụng kế hoạch thanh trừ tại nơi này. Kể từ đó Mệnh Cách thú thường xuyên xuất hiện, Hắc Tháp đã bố trí không ít Thạch Lâm Trận, bởi vì nơi này thường xuyên có Mệnh Cách thú tụ tập, rất kỳ quái. Hắc Tháp cũng đang điều tra nguyên nhân nhưng đến bây giờ còn chưa tra rõ.”
Lục Châu nhìn về phía chân trời ngập chìm trong sương mù. Nơi này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
Cùng lúc đó, tại phía nam mảnh phế tích.
Tiếng kêu bén nhọn của Huyền Điểu phá vỡ không khí yên lặng nơi đây.
“Tiêu Vân Hoà, ta rất hiếu kỳ, tu hành giới đều đồn rằng Mệnh Cách của ngươi đã bị huỷ, chuyện này là thật chứ?” Nam Cung Ngọc Thiên muốn moi một số tin tức.
Tiêu Vân Hoà hờ hững nói: “Thật hay giả thì tự mình phân biệt.”
Nam Cung Ngọc Thiên nhìn về phía mấy tu hành giả mặc hắc bào đứng sau lưng Tiêu Vân Hoà, hắn không dám mạo hiểm, bèn quay đầu nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
“Ta lại càng hiếu kỳ về sư phụ của hai người này, rốt cuộc là hạng người gì mới có thể khiến Tiêu tháp chủ đối đãi cẩn thận như thế?”
“Đợi hắn đến, ngươi tự mình thỉnh giáo sẽ biết.” Tiêu Vân Hoà cảm giác được tâm tình Nam Cung Ngọc Thiên đang xao động.
“Tiêu tháp chủ, ta chợt nhớ tới một việc. Nghe nói Tiêu tháp chủ có tu vi thiên hạ vô song, ta là vãn bối, muốn thỉnh giáo một lần xem sao.”
Bạch sắc Huyền Điểu chậm rãi bay lên, Nam Cung Ngọc Thiên ngồi trên lưng điểu đột nhiên phất tay. Chưởng ấn đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận