Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1959: Không ai bằng được bọn hắn

Vu Chính Hải hoá thành một đạo lưu tinh vọt vào khoảng sân lớn phía trước Huyền Dặc điện. Trương Hợp hiểu ý nghênh đón.
Lúc này, thân ảnh Lục Châu xuất hiện phía trên thiên điện. Lê Xuân đứng bên trái hắn, nhẹ nhàng cười nói: “Có Lục huynh khuyên bảo Trương Hợp, hẳn là sẽ ổn thôi.”
“Ai thắng ai thua còn chưa biết được.” Lục Châu nói. Hắn cũng rất muốn biết Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã tiến bộ tới mức nào.
Vù.
Bích Ngọc Đao bay lên không trung, Huyền Thiên Tinh Mang xuất hiện rợp trời quét về phía Trương Hợp, không gian không ngừng bị xé rách.
Bầu trời Huyền Dặc điện có một tầng bình chướng phòng hộ để ngăn ngừa lực lượng của bọn hắn phá hư kiến trúc.
Phanh phanh phanh…
Trương Hợp vung chưởng như đao, không ngừng đánh bay Huyền Thiên Tinh Mang, ngăn cản lực hút từ không gian vặn vẹo.
“Quân Lâm Thiên Hạ!”
Vu Chính Hải vừa ra tay chính là chiêu mạnh nhất. Đao cương đầy trời như hồng thuỷ mãnh thú giáng xuống.
Trương Hợp ra sức chống cự, gần như dùng hết sức bình sinh và toàn bộ đạo lực lượng phóng thích ra ngoài.
Áp lực cường đại ép hắn thở không nổi, rất nhanh Trương Hợp đã đỏ mặt tới mang tai. Hắn bừng tỉnh nhận ra có lẽ mình đã lựa chọn sai rồi.
Người này hung mãnh bá đạo còn hơn tên dùng thương lần trước tới ba phần. Đao cương cường hoành, điên cuồng chém xuống, mỗi một đao cương đều ẩn chứa lực lượng quy tắc.
Huyền Dặc đế quân ngưng trọng nói: “Người này lại có thể làm rung chuyển Huyền Dặc đại trận?”
Hắn vung tay lên, lực lượng bành trướng cấp tốc bổ sung vào Huyền Dặc đại trận, bảo hộ các toà kiến trúc xung quanh.
Thanh Đế cười hỏi: “Ngươi sợ hãi?”
“Xem ra ta đã xem nhẹ hắn.” Huyền Dặc đế quân nói.
“Chỉ mới bắt đầu thôi.” Thanh Đế cười ha hả, “Mấy năm gần đây bản đế tốn hao không ít tâm huyết vào bọn hắn, bấy nhiêu chỉ mới là ba thành lực lượng.”
“Ba thành?!”
Trong lòng Trương Hợp căng thẳng, vô tình lộ ra sơ hở.
Ầm! Mấy đạo đao cương lập tức đánh bay hắn, suýt chút nữa đã phun máu. Trương Hợp lăng không xoay chuyển, miễn cưỡng ổn định thân hình.
Vu Chính Hải cười nói: “Tiếp tục!”
Hắn đạp không hành tẩu, hai tay cầm đao bổ xuống. Đao cương xuất hiện tạo thành đao trận, mang theo lực lượng cường hoành đánh về phía Trương Hợp.
“Thủy Long Ngâm!”
Trương Hợp không cách nào chống lại, đạo lực lượng của đối phương còn mạnh hơn của hắn, chỉ chống cự được một giây Trương Hợp đã bay ngược ra ngoài.
Vu Chính Hải tuy tấn công bá đạo nhưng cũng biết điểm dừng, lập tức thu hồi toàn bộ đao cương.
Khi sắp rơi xuống đất, Trương Hợp đạp không xoay chuyển, đứng thẳng người chân đạp đất. Dù có thua cũng không để mất mặt mũi Huyền Dặc điện, đây chính là tín niệm của hắn.
Trương Hợp đứng đó, cánh tay và đôi chân đều đã chết lặng.
Trên thiên điện, Lê Xuân kinh ngạc nói: “Người này thật là bá đạo.”
“Trương Hợp có thể chống đỡ được chiêu vừa rồi cũng không dễ dàng.” Lục Châu quan sát xong cũng hiểu được thực lực của Vu Chính Hải đã tiếp cận đại đạo thánh.
Lê Xuân lúng túng nói: “Tân nhân lần này… thật là biến thái. Về sau chúng ta khó sống rồi.”
Thanh Đế sảng khoái cười thành tiếng, vô cùng hài lòng nói: “Không tệ.”
Vu Chính Hải ôm quyền nói với Trương Hợp: “Đa tạ.” Nói xong hắn lui sang một bên.
Ngu Thượng Nhung lên tiếng: “Trận chiến giữa chúng ta hủy đi.”
“Tại sao?” Trương Hợp khó hiểu hỏi.
“Ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu cưỡng ép chiến một trận cũng chỉ là tự rước lấy nhục. Biết khó mà lui mới là người thông minh.”
Đây mà là lời khuyên sao? Nghe vào tai chẳng khác gì đang vũ nhục người ta.
Trương Hợp cao giọng nói: “Nam nhân đại trượng phu cần gì phải để ý chuyện thắng thua nhất thời. Dù biết sẽ thua ta cũng sẽ không lùi bước.”
“Ngươi thật sự muốn chiến?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Không thử sao biết được mình kém ở chỗ nào?” Hai mắt Trương Hợp toé lửa.
Ngu Thượng Nhung đạm nhiên gật đầu: “Ta rất thưởng thức dũng khí của ngươi. Chỉ mong kiếm của ta khiến ngươi hài lòng.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh nhẹ như chim yến bay lên, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Trương Hợp.
Hắn bình tĩnh ôm Trường Sinh Kiếm trong tay, hai chân không hề chạm đất, năng lực điều khiển nguyên khí đã đạt tới cực hạn.
“Ngươi cần thời gian khôi phục. Ta sẽ chờ.” Ngu Thượng Nhung nói.
Vu Chính Hải lắc đầu, xem thường nói: “Lại là mấy cái huyễn kỹ nhàm chán không có tác dụng gì.”
“Vẫn thực dụng hơn chiêu thức phô thiên cái địa loè loẹt kia.” Ngu Thượng Nhung không quay đầu lại nói.
“Chỉ có hình thức, không có nội dung.”
“Sau khi trở về chúng ta lại tái chiến một trận là được.”
“Đánh thì đánh.”
Thanh Đế cạn lời.
Huyền Dặc đế quân cười ha hả nói: “Linh Uy Ngưỡng, ngươi tới đây tranh chức điện thủ hay là để nội chiến?”
Thanh Đế nói: “Huyền Dặc đế quân có chỗ không biết, tính cách bọn hắn chính là như vậy, càng cạnh tranh càng xúc tiến bọn hắn trưởng thành.”
“Vậy sao?” Huyền Dặc đế quân hoài nghi hỏi, “Vậy theo phán đoán của ngươi, nếu hai người bọn họ đánh nhau thì ai thắng?”
“Đừng có châm ngòi ly gián.” Thanh Đế nói, “Khi bản đế tung hoành Thái Hư, ngươi vẫn còn là đứa nhỏ ở truồng đó.”
“Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Huyền Dặc đế quân bất đắc dĩ nói.
Thanh Đế nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Nếu thật phải đánh giá… cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều là cao thủ lĩnh ngộ đao kiếm đến đăng phong tạo cực. Khuyết điểm duy nhất chính là lĩnh ngộ đại đạo, cần ma luyện tâm cảnh thêm mà thôi.”
“Đánh giá cao như vậy, ngươi không sợ cắn phải lưỡi?” Huyền Dặc đế quân cười nói.
“Nếu chỉ đơn thuần so đao pháp kiếm đạo, không ai bằng được bọn hắn.” Thanh Đế tự tin nói, “Bản đế đảm bảo.”
Huyền Dặc đế quân nảy sinh hứng thú: “Nói vậy thì Trương Hợp bại cũng không oan. Bản đế quân cũng muốn nhìn xem đao kiếm của bọn hắn đăng phong tạo cực thế nào.”
Thanh Đế mỉm cười nói: “Bản đế nghe nói ngươi đã tấn thăng đại đế quân. Chẳng lẽ ngươi muốn đích thân ra tay, phân cao thấp với đám hậu sinh vãn bối này?”
Huyền Dặc đế quân lắc đầu: “Bản đế quân dùng thân phận trưởng bối để khảo nghiệm thực lực vãn bối, có gì mà không được?”
Thanh Đế cười toét miệng: “Vậy thì cứ tự nhiên. Sau này trở thành chuyện cười trong Thái Hư thì đừng oán hận bản đế là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận