Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1753: Vỗ mông ngựa thuần thục

Hư ảnh Đế Nữ Tang và Bạch Hạc loé lên, trong thoáng chốc xuất hiện trên không trung ngàn mét, tiếp tục xem kịch.
Tốc độ của Phỉ Hoàng nhanh như thiểm điện. Lục Châu theo bản năng đánh ra một chưởng Tuyệt Thánh Khí Trí.
Oanh!
Hai sừng của nó toả ra hắc quang chống đỡ chưởng ấn. Bởi vì nó ra tay quá mức bất ngờ nên Lục Châu bị đẩy văng lên cao.
Đế Nữ Tang che miệng bật cười. Nàng biết Phỉ Hoàng không phải đối thủ của nhân loại này, nhưng nhìn thấy đối phương chật vật một lần, trong lòng nàng bỗng thấy không tệ.
Lục Châu đánh ra lực lượng Thiên Tướng. Chưởng ấn như sơn ập tới!
Gào !
Phỉ Hoàng bị đè ép xuống, nện vào mặt đất.
Đế Nữ Tang vốn đang vui vẻ, bỗng thấy Phỉ Hoàng bị đánh bê bết lập tức trở nên chán chường: “Không thú vị gì hết.”
Lục Châu vẫn y như trước không nhuốm bụi trần. Đây cũng là nhờ bộ trường bào trên người hắn phát huy tác dụng rất lớn. Tuy không biết nó làm từ chất liệu gì nhưng rõ ràng là thuỷ hoả bất xâm, đao thương bất nhập.
“Lục Ngô.” Lục Châu gọi.
Lục Ngô nghe được tiếng gọi, từ xa nhảy tới.
“Con Phỉ Hoàng này giao cho ngươi.”
Nghe vậy Lục Ngô vui vẻ vô cùng, nó đã cuồng chân cuồng tay đến khó chịu, lập tức hét lên một tiếng rồi nhào về phía Phỉ Hoàng.
Dưới chân Thiên Khải Chi Trụ trở thành chiến trường của hai con thú hoàng.
Lục Châu không quá để ý. Với bản sự của Lục Ngô đương nhiên có thể chiến thắng Phỉ Hoàng.
“Lục Ngô?” Đế Nữ Tang nói.
“Ngươi biết nó?”
“Không… ta biết gia gia của nó.”
Lúc này, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cưỡi Bệ Ngạn và Cát Lượng chạy tới.
Đế Nữ Tang không khỏi kinh ngạc. Một con hai con thì thôi đi, trong một lúc đột nhiên xuất hiện tới bốn con toạ kỵ khiến nàng cũng phải bất ngờ… mà đều không phải là toạ kỵ bình thường.
Sau đó là Cùng Kỳ, Thừa Hoàng, Anh Chiêu, Đương Khang, Đế Giang… đều mang theo chủ nhân xuất hiện trên không trung.
Đế Nữ Tang rũ mắt nói: “Một đám người rất đặc thù.”
“Đặc thù?”
Lục Châu cho đến bây giờ vẫn không hề ngưng cảnh giác đối với nàng, cho nên mọi người đứng cách nàng rất gần.
Đế Nữ Tang bỗng hỏi: “Các ngươi tới nơi này làm gì? Đừng phá hỏng Thiên Khải Chi Trụ, ta có thể vi phạm quy củ của Thần một lần, thì vẫn có thể vi phạm thêm một lần.”
“Ngươi cảm thấy lão phu đủ sức phá hủy Thiên Khải Chi Trụ?” Lục Châu hỏi lại.
“Việc này…” Đế Nữ Tang cúi đầu suy tư một lát rồi nói, “Được rồi, xem ra là ta nghĩ nhiều.”
Vù!
Nàng và Bạch Hạc quay đầu bay trở về Hoàn Hình hồ.
Tang thụ bốc lên huỳnh quang nhàn nhạt bao phủ mặt hồ, cảnh tượng như nhân gian tiên cảnh khiến đám người không khỏi xuýt xoa.
Diệp Thiên Tâm không nhịn được tán dương: “Vị tỷ tỷ này có nhan sắc tuyệt trần, tu vi cũng không tầm thường.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy, đúng vậy…”
Chư Hồng Cộng cũng nói theo: “Đúng là không tầm thường, chỉ thua lục sư tỷ một chút thôi.”
Lục Châu nhắc nhở: “Nàng chính là Đế Nữ Tang, một trong thập đại thần thi.”
Diệp Thiên Tâm và Tiểu Diên Nhi đều nhất thời câm nín.
Hình tượng này đúng là phá hủy tam quan người ta. Có thần thi xinh đẹp như vậy sao?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Khổng Văn lẩm bẩm nói: “Đúng là được mở rộng tầm mắt, quá sức tưởng tượng… Sau này trở về có khoác lác một phen cũng chẳng ai thèm tin.”
Đám người gật gù tán thành lời hắn nói.
Bên dưới vẫn không ngừng truyền tới tiếng đánh nhau.
“Có lẽ nàng nguỵ trang thành thần thi chứ không phải là thần thi thật sự. Trước khi làm rõ chuyện này, không một ai được tự tiện đến gần Hoàn Hình hồ. Quy củ của Thái Hư ước thúc nàng, nhưng phải nhớ kỹ, quy củ đối với nàng không có bao nhiêu tác dụng.” Lục Châu nói.
“Các chủ nói đúng lắm.”
“Sư phụ anh minh!” Chư Hồng Cộng hô lên.
Đám người đã thảo luận một hồi mà trận chiến bên dưới vẫn chưa kết thúc.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cúi đầu quan sát, đôi bên vẫn đang đối chiến kịch liệt, không biết bao giờ mới đánh xong.
Nhìn thế cục thì Lục Ngô chiếm thượng phong, nhưng Phỉ Hoàng cũng không thua kém bao nhiêu. Lực phòng ngự kinh người mà lực lượng cũng cực lớn.
“Sư phụ, hay là để đồ nhi xuống hỗ trợ?” Vu Chính Hải ngứa tay rồi.
“Đồ nhi cũng nguyện ra tay.” Ngu Thượng Nhung nói.
Lục Châu lắc đầu nhìn về phía Phỉ Hoàng mình đầy thương tích, khẽ gọi: “Lục Ngô.”
Lục Ngô ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Ửm?”
“Quá chậm.”
Vừa nói, Lục Châu vừa lật tay đánh ra một chưởng, bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
Một chưởng Đại Thành Nhược Khuyết từ trên trời giáng xuống ập vào thân thể Phỉ Hoàng, đánh nó lún sâu xuống mặt đất, máu thịt be bét, hoá thành một đống bầy nhầy.
Xung quanh trở nên an tĩnh dị thường, cũng có chút xấu hổ.
Đám người ngẩn ra nhìn thi thể Phỉ Hoàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Dù sao cũng là thú hoàng, không nên đánh giết nhanh như vậy, cũng phải cho nó chút tôn trọng chứ…
Chư Hồng Cộng vừa mới tiến lên một bước, Minh Thế Nhân đã giành nói: “ Vẫn là sư phụ quả quyết, dùng một chiêu giải quyết nó, tiết kiệm không ít thời gian. Thú hoàng gì chứ, ở trước mặt sư phụ ta cũng chẳng có gì khác biệt.”
Chư Hồng Cộng lập tức phụ hoạ: “Tứ sư huynh nói đúng!”
Dưới đất, Lục Ngô cảm thấy mất hết mặt mũi, bèn ngẩng đầu lộ vẻ cao ngạo nói: “Có thể giết nó bằng một chưởng là vì bản hoàng đã đánh nó trọng thương.”
“Đều lợi hại, đều lợi hại…” Chư Hồng Cộng vỗ tay khen ngợi.
“Lấy Mệnh Cách Chi Tâm.” Lục Châu nói.
“Vâng.” Khổng Văn lập tức đáp xuống đất, thuần thục giải phẫu thi thể Phỉ Hoàng.
“Có bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, Các chủ khống chế lực lượng tinh chuẩn đến cực điểm, không làm tổn hại một viên nào.” Khổng Văn tán dương.
“Đó là đương nhiên.” Chư Hồng Cộng tự hào nói, “Nhớ ngày đó sư phụ ta dùng sức một người bức lui thập đại danh môn, tình cảnh đó mới là hùng vĩ.”
Lục Châu cau mày: “Đừng có nịnh nọt.”
Kỳ thực Lục Châu cảm thấy ngày đó tu vi mình chỉ là bát diệp, so sánh với hiện tại chẳng khác nào sâu kiến, nghe rất xấu hổ.
Chư Hồng Cộng ấm ức nói: “Sư phụ nói vậy là sai rồi… Nếu lời nói thật cũng tính là nịnh nọt, vậy chi bằng người dán miệng đồ nhi lại luôn cho rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận