Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 760

Đoan Mộc Sinh và Chư Hồng Cộng ngoan ngoãn đứng lên.
Vu Chính Hải lại nói: “Toàn bộ cút ra ngoài.”
“Bọn đệ cút ngay!” Đám người vội vàng rời đi.
“Cút thì cút, thấy ghét, hứ!” Tiểu Diên Nhi nắm tay Hải Loa giận dỗi rời khỏi phòng.
Minh Thế Nhân xấu hổ gãi đầu, cười nói: “Đại sư huynh, câu cuối thì hơi quá… tiểu tổ tông không dễ đắc tội đâu nha.”
“Vậy sao?” Vu Chính Hải liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân một cái.
Minh Thế Nhân giật mình, vội vàng thu hồi vẻ tếu táo trên mặt. “Đại sư huynh, huynh nghỉ ngơi đi, đệ cũng cút đây.”
Đám sư đệ sư muội đã rời đi hết, trong phòng chỉ còn lại một mình Vu Chính Hải. Lúc này hắn mới thả lỏng ngồi xuống, miệng lẩm bẩm:
“Trước đây… ta thật sự hung dữ như vậy sao?”
Cùng lúc đó, dưới vực sâu.
Một thanh kiếm toả ra quang mang màu đỏ đang không ngừng phi hành song song với mặt biển đen.
Ngu Thượng Nhung đứng trên thân kiếm, gương mặt phờ phạc, não hải một mảnh trống rỗng. Hắn đã không nhớ nổi mình bay trên biển đen bao lâu, nhưng hắn không từ bỏ mà vẫn tiếp tục đi tới.
Soạt!
Bên tai thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng cá bay vọt ra khỏi mặt nước.
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn về phía một con hồng ngư đỏ thẫm ở đằng xa quẫy đuôi vọt lên khiến bọt nước văng tung toé, bay một đường hình vòng cung rồi lại lặn xuống biển.
“Thuỷ quái thật mạnh.”
Đây là con thuỷ quái thứ mười hắn nhìn thấy. Ban đầu Ngu Thượng Nhung còn rất kinh ngạc, về sau đã chết lặng.
“Vận khí không tệ.”
Trong mười lần thuỷ quái xuất hiện, chỉ có một lần Ngu Thượng Nhung bị nó truy kích đến mức phải liều mạng phi hành đến mất phương hướng. Lúc này đây Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn lạc lối. Hắn không biết mình đang ở đâu, chỉ thuận theo dòng nước mà bay đi.
Có lẽ đến một lúc nào đó hắn sẽ trở thành thức ăn trong bụng thuỷ quái, hoặc có lẽ ý chí hắn sẽ tán loạn rồi rơi tõm vào trong biển.
Vù ! một trận gió mát thổi tới, Ngu Thượng Nhung bỗng giật mình.
“Gió?!”
Trong không gian hắc ám này sao đột nhiên lại có gió? Phải chăng địa hình nơi này đã có biến hoá?
Trong lòng Ngu Thượng Nhung dấy lên hy vọng và động lực sinh tồn, hắn gia tăng nguyên khí để tăng tốc bay về phía trước, đồng thời tạo ra một quả cầu cương ấn rọi sáng không gian.
Một lát sau, Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng nhìn thấy phía trước có một tia sáng leo lét như thể đó là lối ra của một sơn động.
Ngu Thượng Nhung kinh hỉ, lập tức ngự kiếm bay vụt tới cửa động như sao băng.
vừa bay ra ngoài, tầm nhìn Ngu Thượng Nhung lập tức trở nên khoáng đạt, bên ngoài cửa động là một bầu trời rạng rỡ với đường chân trời rộng tít tắp, nguyên khí lưu động khắp nơi trong không gian, dưới đất là rừng cây bạt ngàn.
Quay đầu nhìn lại cửa sơn động, nơi đó chỉ còn là một hốc mắt màu đen đang càng lúc càng nhỏ dần.
“Đây là đâu?” Ngu Thượng Nhung cả kinh.
Phành phạch !
Ở đằng xa, một con loan điểu đang vỗ cánh bay lượn, toàn thân nó lớn vô cùng, sải cánh dài như một thác nước, màu sắc trên thân lộng lẫy bắt mắt. Trên người nó bao phủ một tầng cương khí màu đỏ rực!
Trực giác nói với Ngu Thượng Nhung con hung thú này cực kỳ nguy hiểm, tựa như các loài hung thú truyền thuyết trong tứ đại sâm lâm.
“Chẳng lẽ… ta đã tiến vào nơi sâu nhất trong sâm lâm?”
Ngu Thượng Nhung hạ thấp cao độ, bay ở tầng trời thấp. Hắn bay ngược hướng với con loan điểu, thầm mong không phải chạm mặt nó.
Ngu Thượng Nhung bay qua một sơn mạch nhỏ và mấy con sông ngòi mới quay đầu nhìn về phía loan điểu.
Loan điểu vừa lượn trên không trung vừa phát ra những tiếng kêu kỳ lạ khiến dã thú dưới đất bỏ chạy tán loạn. Ngu Thượng Nhung lập tức tăng tốc, xuôi chiều gió rời đi.
Cho đến khi cảm giác được nguyên khí trong cơ thể đã khô kiệt không phi hành được nữa, Ngu Thượng Nhung mới đáp xuống một cây đại thụ chọc trời, nằm xuống nghỉ ngơi.
Đương nhiên hắn vẫn không thả lỏng cảnh giác. Khắp nơi đều là hung thú lạ lẫm khiến hắn cảm thấy nguy cơ tràn ngập.
Không biết qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung mới từ từ mở mắt. Giấc ngủ này thật dễ chịu, đã rất lâu rồi hắn chưa được nghỉ ngơi. Rõ ràng muốn bảo trì lòng cảnh giác nhưng Ngu Thượng Nhung lại ngủ quên đến say sưa.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà rực rỡ đất trời.
Không biết tại sao, Ngu Thượng Nhung cảm thấy mặt trời nơi đây có vẻ cao hơn bình thường một chút. Cảnh hoàng hôn đẹp đẽ khiến tâm tình Ngu Thượng Nhung dần được thả lỏng.
Kiểm tra lại nguyên khí trong cơ thể thấy đã khôi phục được tám phần, Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm lên, mỉm cười nói với nó: “Uỷ khuất ngươi rồi, người anh em.”
Không có vỏ kiếm, hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì. Thế là Ngu Thượng Nhung cởi trường bào ra, xé đi một đoạn vải vóc bọc lấy thân kiếm đeo trên lưng rồi đạp không phi hành.
Bóng tối hàng lâm. Ngu Thượng Nhung cảm thấy rất kỳ quái. “Sao vẫn không thấy có người sinh sống?”
Cho dù là lạc đến các nước dị tộc thì ít nhất cũng phải thấy con người chứ? Vực sâu vạn trượng cách lạch trời không xa, sao bay mãi vẫn chưa đến lạch trời?
Không có lạch trời, làm sao quay về Đại Viêm?
Đêm xuống, Ngu Thượng Nhung vừa nghỉ ngơi trên một ngọn cây vừa điều tức khôi phục nguyên khí.
Khi vừa định nhắm mắt lại, hắn đột nhiên nhìn thấy một màn khiến người kinh ngạc !
Từ xa bỗng đâu bay tới một đám tu hành giả, mà tu hành giả dẫn đầu lại mang theo một toà pháp thân cao đến mười lăm trượng sừng sững giữa trời.
“Sư phụ?” Trong lòng Ngu Thượng Nhung lập tức vui mừng, kích động không thôi, không ngờ sư phụ lại đến đây đón mình.
Nhưng rất nhanh sau đó Ngu Thượng Nhung lại cảm thấy kỳ quái !
Toà pháp thân mười lăm trượng kia rõ ràng có màu đỏ nhạt. Bên dưới còn có chín mảnh liên diệp đang xoay tròn quanh toà hồng liên toả sáng rạng rỡ.
Vì sao lại là màu đỏ?
Nhớ lại lời lão tứ nói, chẳng lẽ sư phụ lại đang nghiên cứu trò mới?
Không đúng!
Phía sau đại tu hành giả kia còn có một đống pháp thân Thập Phương Càn Khôn, Cửu Chuyển Ẩm Dương, ngoài ra còn có một vài pháp thân Bách Kiếp Động Minh tam diệp và tứ diệp.
Nhưng tất cả pháp thân đều có màu đỏ.
Sư phụ có sáo lộ mới thì còn hiểu được, những người khác sao có thể có pháp thân màu đỏ?
Trong lúc còn đang nghi hoặc, Ngu Thượng Nhung đã lùi sâu vào tán cây, thu liễm khí tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận